Chương trước
Chương sau
Người ta cứ nói thời gian là vàng bạc, nhưng dùng vàng bạc lại khó mà mua được thời gian!

Trên mạng có câu nói gì nhỉ? Nếu nhớ không lầm thì hẳn là “dùng cả đời của tôi để đổi lấy mười năm ngây thơ hồn nhiên của bạn!”

Giả sử chủ nhân của câu nói này có thể sống một trăm tuổi, có nghĩa là hắn dùng một trăm năm đổi lấy mười năm, vậy tỷ lệ hối đoái là 10:1.

Mười năm đổi một năm, nếu như giả thiết này có thể thành lập thì Tống Thư Hàng sẵn lòng dùng tất cả thời gian chơi game trước kia để đổi lấy một giờ trong thế giới Kim Liên lúc này!

Không, không cần một giờ, chỉ cần mười phút thôi cũng được! Mười phút đã đủ để hắn hát xong một bài hát, nhảy xong một điệu múa.

Đáng tiếc, loại giả thiết này không hề tồn tại.

Hơn nữa, Tống Thư Hàng còn phát hiện một chuyện rất quan trọng, đó là trong tay hắn không có quạt xếp.

Hắn cũng không phải tu sĩ Nho gia, mặc dù hồi giờ hắn rất hâm mộ phong cách rất chất của thư sinh, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mua một cây quạt xếp mang theo bên người để làm màu cả.

Cho nên có lúc nhất định phải mang theo chút đồ làm màu ở trên người, để phòng ngừa tình huống bất ngờ giống như thế này đây.

- Ai có quạt xếp, cho ta mượn được không?

Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi những những Nho gia đệ tử ở xung quanh. Trong những Nho gia đệ tử này, chắc hẳn phải có người mang theo quạt xếp nhỉ?

Nhưng những Nho gia đệ tử này đều giống như Hằng Hỏa Chân Quân,ai cũng rơi vào trạng thái chết lặng, trên mặt chỉ còn lại vẻ đờ đẫn.

- Định mệnh!

Tống Thư Hàng oán hận mắng. Không có quạt xếp, chẳng lẽ lại phải múa bằng tay không?

Ầm ầm ầm!

Lúc này, bạo phong pháp thuật trên không trung đã hùng hổ ập xuống.

Tống Thư Hàng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành thi triển hết tất cả thủ đoạn phòng ngự của bản thân, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất liều mạng ca hát nhảy múa.

Chỉ có thể nhìn xem kỳ tích có xuất hiện hay không thôi.

...

Tống Thư Hàng giơ tay lấy ra tất cả phù bảo phòng ngự, đang chuẩn bị ném lên không trung.

Nhưng ngay lúc này, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Kim Liên, bảo vệ kỹ hắn ở bên trong.

Là Hằng Hỏa Chân Quân!

Mặc dù Hằng Hỏa Chân Quân đã rơi vào trạng thái chết lặng đờ đẫn, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe được truyền âm nhập mật của Tống Thư Hàng. Tuy phản ứng chậm một nhịp, nhưng vẫn kịp thời điều động tất cả sức mạnh của thế giới Kim Liên mà hắn có thể điều động được để bảo vệ Tống Thư Hàng.

Đây đúng là niềm vui bất ngờ!

Tống Thư Hàng mừng rỡ không thôi, sau đó lại kêu lên:

- Quạt xếp!

Nhưng thanh âm của hắn bị bạo phong pháp thuật ngăn chặn, không ai nghe thấy được. Còn Hằng Hỏa Chân Quân thì đang toàn tâm toàn lực chống đỡ bạo phong pháp thuật, đồng thời ngưng tụ sức mạnh hồi sinh, không rãnh tay giúp Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng thở dài, giờ chỉ còn cách dùng tay không nhảy múa thôi, cũng không biết múa không quạt có làm giảm bớt hiệu quả hay không nữa.

- Quạt xếp hả? Cái này được không?

Lúc này, Thông Nương ở trong ngực Tống Thư Hàng cố gắng ló đầu ra, hai tay đưa lên một chồng mầm hành màu xanh phớt đỏ được xếp rất ngay ngắn.

Không sai, đây chính là đống mầm hành mà lần trước Thông Nương sử dụng Cuồng Bạo thuật, bị Tống Thư Hàng không ngừng thực hiện lột vỏ hành để lột ra.

Mới nảy Thông Nương nhanh tay cầm lấy một bó mầm hành, chồng chúng vào một chỗ rồi dùng sợi tơ nối lại với nhau, chế thành một cây quạt xếp thô.

Chớ xem thường Thông Nương, coi vậy chứ tay nghề may vá thêu thùa của cô cực kỳ tốt, cô cũng là nữ yêu đã học qua Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót rồi đấy nhé!

Trong 200 bản lĩnh này, có một cái tên là ‘Nữ yêu phải làm sao để thành công biến thành bồ nhí của chủ nhân nam, cộng thêm 13 chiêu cung đấu cùng đạo lữ của chủ nhân.’

Trong 13 chiêu này thì có một chiêu nhỏ tên là “hiền huệ diệu chiêu”, nội dung bao gồm ra được phòng khách, xuống được nhà bếp, lên được trên giường. May và thêu thùa cũng là một kỹ năng trong đó. Thông Nương còn am hiểu may vá hơn cả nấu nướng. Chỉ cần có tài liệu, Thông Nương đã làm ra được một chiếc quạt xếp thô sơ chỉ trong thời gian rất ngắn.

Mặc dù không biết tại sao Tống Thư Hàng lại cần quạt xếp vào lúc này, nhưng dựa theo kinh nghiệm chung đụng với Tống Thư Hàng bấy lâu, lúc này mà Tống Thư Hàng muốn những thứ đồ không giải thích được thế này thì thường là hắn đã có biện pháp phá cục.

Cô biết mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không, tất cả phải dựa vào lần hành động sắp tới của Tống Thư Hàng. Bây giờ mọi người đang ngồi chung trên một con thuyền!

Tống Thư Hàng nhận lấy chiếc quạt xếp bằng hành, tuy hơi mềm một chút nhưng vẫn dùng được:

- Cám ơn Thông Nương nhé.

- Không có gì, nếu thật lòng cảm ơn ta thì mau thả ta ra để ta được tự do đi.

Thông Nương vẫn đáp lại bằng câu này.

Nhưng Tống Thư Hàng lại không nghe thấy những lời này của cô.

Sau khi nhận lấy chiếc quạt xếp bằng hành đặc biệt nọ, Tống Thư Hàng lập tức cất giọng hát.

Hắn há miệng ra, cẩn thận bắt chước theo giọng ca nhịp điệu của thiên đạo rồng đốm trong trí nhớ, bắt đầu hát.

Không có ca từ, chỉ có âm tiết thuần túy nhất nhưng lại tạo thành một khúc tiên nhạc hay không thể tả.

Ngay sau đó, Tống Thư Hàng giơ tay mở quạt xếp ra, hắn nhấc chân nhẹ nhàng đạp một cái trong hư không, sau đó khẽ vỗ tay...

Đây là hai động tác mở màn, cũng là hai động tác duy nhất mà hắn nhớ được khi thiên đạo rồng đốm nhảy múa trong hình người.

Còn những động tác múa tiếp theo, trong trí nhớ của Tống Thư Hàng, toàn bộ đều bị thay thế bằng hình ảnh thiên đạo rồng đốm nhảy múa trong hình rồng.

Hết cách rồi, giờ hắn cũng đành nhắm mắt nhắm mũi mà làm tiếp thôi. Tưởng tượng mình là một con rồng đốm một chân, cố gắng bắt chước động tác của nó.

Hầy... Đúng là làm khó người ta mà. Bảo hắn bắt chước theo điệu múa mà thiên đạo rồng đốm đã múa lúc huyễn hóa thành hình người một chân thì hắn còn miễn cưỡng làm được. Nhưng điệu múa trong hình rồng... Hắn phải múa kiểu gì đây? Chẳng lẽ lại uốn éo thân mình giống như rắn à?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang khổ não suy nghĩ, đột nhiên thân thể hắn bỗng chuyển động theo bản năng.

Không cần hắn tự nhảy múa, không cần hắn tự ca hát.

Hắn chỉ cần nhớ lại tiếng hát của thiên đạo rồng đốm cùng với hình ảnh rồng một chân uốn éo thân mình ở trong đầu, ngay lúc đó thân thể hắn sẽ lập tức tiến vào chế độ tự động nhảy múa!

Đúng là trời không tuyệt đường người!

********************

Lúc Tống Thư Hàng cất giọng hát, sau đó bước ra một bước theo nhịp điệu, nhẹ nhàng vỗ tay thì cả thế giới Kim Liên đột nhiên dừng lại một chút, cộng hưởng với tiếng hát của hắn.

Một lát sau, tiếng hát của Thư Hàng lan ra, vang vọng khắp mọi nơi trong thế giới Kim Liên.

Còn Tống Thư Hàng đã tiến vào chế độ tự động nhảy múa, lúc này đang tiếp tục hành động. Quạt xếp mở ra che lại khuôn mặt, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ngón tay sắt thép kia.

Một thân đạo bào đổi lấy từ chỗ hòa thượng Tây đang tung bay theo gió, trên người có hư ảnh Kim Liên bao bọc bảo vệ hắn thật kỹ, toàn bộ gió lốc lao về phía hắn đều bị Kim Liên chặn lại.

Thời khắc này, trông Thư Hàng cực kỳ ngầu.

Bắt đầu phá vòng vây!

- Xảy ra chuyện gì thế này?

Trong không trung, từ chỗ ngón tay sắt thép phát ra thanh âm nghi hoặc. Cầu kim loại hóa lỏng cảm giác có gì đó không đúng, mối liên hệ giữa thế giới Tà Liên và thế giới Kim Liên đang dần yếu đi.

Khi mối liên hệ yếu đi, thông đạo nối liền hai thế giới lập tức trở nên không ổn định, lực công kích mà cầu kim loại hóa lỏng chuyển vào thế giới Kim Liên cũng giảm mạnh.

...

Đệ tử Nho gia chấn động toàn thân.

Đặc biệt là vị lão giả râu tóc bạc trắng của Nho gia. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng uy lực của bạo phong pháp thuật trên ngón tay sắt thép đang giảm xuống!

- Phong!

Lão giả Nho gia không chút do dự vung tay ném ra một trang kim thư -pháp thuật dùng để đối phó kiếp tiên cửu phẩm mà Thánh Nhân để lại lúc còn sống, kim thư đánh về phía ngón tay sắt thép.

- Tự tìm đường chết!

Chỗ ngón tay sắt thép truyền ra tiếng gầm thét, chủ nhân của ngón tay tức giận bắn một chỉ về phía một trang kim thư.

Nhưng một trang kim thư vẫn ngoan cường cản lại, dù tan xương nát thịt cũng không tiếc!

Đồng thời, tiết tấu hát của Tống Thư Hàng cũng tăng nhanh.

Quạt xếp bằng hành đang che gương mặt chậm rãi dời đi, chỉ có điều khuôn mặt lộ ra sau quạt lại không phải là mặt của Tống Thư Hàng.

Vừa thấy khuôn mặt của Tống Thư Hàng, lão giả râu tóc bạc trắng của Nho gia bỗng rơi lệ đầy mặt. Hắn run rẩy kêu lên:

- Thánh Nhân!

Nhưng một vị chân quân Nho gia bên cạnh lão giả lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Thư Hàng, sau đó kinh ngạc thốt lên:

- Hắc Giác Ma Quân!

Còn lúc Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc nhìn về phía Tống Thư Hàng thì lại trợn mắt:

- Cha!

Thật kỳ quái, khi nhìn vào khuôn mặt của Tống Thư Hàng lúc này, mỗi người lại thấy được một khuôn mặt bất đồng.

Lúc này mặt của Tống Thư Hàng giống như một tấm kính tâm linh, chiếu ra người có ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng họ ư?

Mà lúc này, ngón tay sắt thép trên không trung bỗng khựng lại.

- Bạch!!!! Ngươi chơi ta!!! Đậu xanh, ngươi dám chơi ta!

Từ chỗ ngón tay sắt thép phát ra tiếng thét tức giận đến cực điểm, thông qua khuôn mặt của Tống Thư Hàng, cái mà hắn thấy chính là khuôn mặt của Bạch tiền bối two!

Ngay cả cầu kim loại hóa lỏng cũng bị điệu múa của Tống Thư Hàng ảnh hưởng!

Sau khi cây quạt hành hoàn toàn dời khỏi khuôn mặt của Tống Thư Hàng, thông đạo nối liền thế giới Kim Liên với thế giới Tà Liên càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn.

Lực sát thương của bạo phong pháp thuật trên không trung cũng yếu dần.

Tống Thư Hàng chân đạp hư không, trong miệng tiếp tục ca hát, thân hình bay lên không trung thế giới Kim Liên. Linh hoàng ngũ phẩm mới có thể đạp hư không mà đi, nhưng lúc này Tống Thư Hàng có thế giới Kim Liên hỗ trợ nên cũng làm được. Không phải hắn muốn làm màu đâu nhé, hiện tại hắn đang ở chế độ nhảy múa tự động mà.

Tiếng hát càng ngày càng lảnh lót, quạt hành trong tay giơ ngang, Tống Thư Hàng bắt đầu biểu diễn điệu múa vô cùng ngầu lòi.

Động tác múa của hắn không hề bị hạn chế bởi hình người một chân của thiên đạo rồng đốm. Bây giờ hắn chỉ cần nhớ lại động tác của thiên đạo rồng đốm hình rồng, thân thể sẽ tự động bày ra động tác đẹp mắt nhất.

Hiếm khi Tống Thư Hàng có thể làm màu ngầu thế này, nhưng tiếc là ở trong mắt mọi người, khuôn mặt hắn bây giờ lại không phải là khuôn mặt của chính hắn.

- Bạch! Ta giết chết ngươi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

Ngón tay sắt thép trên không trung phát ra tiếng gầm thét, nó tập trung tất cả sức mạnh còn dư lại, hung ác dồn về phía Tống Thư Hàng trong hư không.

Cho dù thông đạo nối liền hai thế giới hoa sen bị cắt đứt, nó cũng nhất định phải hủy diệt “hậu thủ” mà Bạch đã lưu lại trong thế giới Kim Liên này!

Lúc này, cầu kim loại hỏa lỏng đã chắc mẩm rằng Tống Thư Hàng chính là hậu thủ mà Bạch tiền bối two lưu lại để ngăn cản nó.

Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng giơ cây quạt trong tay lên.

Một tiếng vang lớn truyền ra.

Cây quạt va chạm với ngón tay sắt thép! Nếu trong tình huống bình thường, Tống Thư Hàng nhất định đã bị ép thành thịt nát rồi. Nhưng lúc này, toàn bộ thế giới Kim Liên, thậm chí là thế giới Tà Liên ở bên kia cũng buff sức mạnh lên người Tống Thư Hàng.

Sau cú va chạm, không ngờ ngón tay sắt thép lại bị đụng nát, chỗ đầu ngón tay bắt đầu tan vỡ từng chút một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.