Chương trước
Chương sau
Ngây người ở chỗ này mãi, muốn gặp một tôn giả thất phẩm còn sống cũng không dễ dàng.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ nhìn Bạch Tôn Giả nói:

- Ngươi cân nhắc một chút, giúp ta chống đỡ Dao Trì Thiên Giới nhé?

Không khảo nghiệm nhân phẩm, cũng không có các loại kiểm tra khác. Chỉ cần là tôn giả thất phẩm, bất kể thiện ác bất kể phẩm hạnh, chỉ cần bằng lòng thay cô chống đỡ Dao Trì Thiên Giới, mỹ nhân có nốt ruồi lệ sẽ từ từ chuyển giao hạch tâm của Dao Trì Thiên Giới cho người đó.

- Giúp ngươi chống đỡ Dao Trì Thiên Giới á? Ta không làm.

Bạch Tôn Giả từ chối thẳng thừng.

- Ơ?

Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Bạch Tôn Giả. Tiền bối hao tâm tốn sức mất bao nhiêu thời gian bắt lấy hồn phách của Lư Sơn Lộ Tôn Giả, khế ước thành hồ linh, không phải là vì tìm được hạch tâm của Dao Trì Thiên Giới, sau đó chuyển Dao Trì Thiên Giới đi sao?

Tại sao lại đột nhiên không cần nữa chứ?

- Cái ta muốn là cả Dao Trì Thiên Giới, ta muốn lấy nó đi, vậy nên ta không muốn giúp ngươi chống đỡ Dao Trì Thiên Giới.

Bạch Tôn Giả nói tiếp.

Một hồi lâu sau...

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ mỉm cười quyến rũ:

- Ngươi thật thú vị, nếu ngươi cảm thấy bằng sức của một mình người có thể chống đỡ Dao Trì Thiên Giới... thì ta sẵn sàng giao nơi này cho ngươi.

Mặc dù Dao Trì Thiên Giới được thành lập dựa trên thực tại ảo của tôn giả thất phẩm, nhưng Thiên Đình viễn cổ chính là con đường trường sinh của Thiên Đế, khác với thực tại ảo bình thường. Dao Trì Thiên Giới có diện tích khổng lồ, nếu không có thực lực kiếp tiên cửu phẩm thì đừng hòng dùng sức một người chống đỡ Dao Trì Thiên Giới.

Ý của mỹ nhân có nốt ruồi lệ là chậm rãi chuyển giao quyền hạn hạch tâm của Dao Trì Thiên Giới, để Bạch Tôn Giả nắm giữ Dao Trì Thiên Giới từng bước một. Đến khi Bạch Tôn Giả tấn thăng đến cảnh giới cửu phẩm là có thể nắm giữ toàn bộ Dao Trì Thiên Giới một cách triệt để. Khi đã có thực lực kiếp tiên cửu phẩm làm nền tảng, Dao Trì Thiên Giới sẽ được hồi sinh trở lại. Đến lúc đó, toàn bộ dao trì, hoang mạc, hoang dã khô cằn đều có thể khôi phục như lúc đầu.

Thật hoài niệm Dao Trì Thiên Giới năm đó, có phong cảnh xinh đẹp, còn có người quen nữa chứ.

Nói đến người quen...

Một hồi lâu sau, mỹ nhân có nốt ruồi lệ quay đầu nhìn Tống Thư Hàng:

- Nãy giờ vẫn luôn cảm giác có người quen ở đây, chính là ngươi à!

- Không, không phải ta!

Tống Thư Hàng lập tức nói:

- Nhìn kỹ mặt ta này, cứ bình tĩnh lại đã, đừng có nhận lầm người nhé!

Tống Thư Hàng còn nhớ mình đã từng bị một búp măng cùng với tiểu bạch long nhận lầm. Còn vô duyên vô cớ bị hai tên đó đánh một trận, đánh xong rồi mới nói nhận lầm người, một ký ức cực kỳ tồi tệ!

- Ta khẳng định là ta không nhận lầm người, chính là ngươi!

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ nói chắc như bắp.

- Nhưng ta không biết ngươi.

Tống Thư Hàng nói:

- Từ trước đến nay ta chưa từng gặp ngươi!

- Trình Lâm, kẻ dối trá nhà ngươi!

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ cười quyến rũ nói tiếp:

- Ngươi tưởng ngươi thay đổi ngoại hình là ta không nhận ra ngươi sao? Ta nhận ra được khí tức trên người ngươi, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!

- Trình Lâm là ai?

Tống Thư Hàng không hiểu hỏi lại.

[Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta nghe đến cái tên này.]

Diệp Tư đáp lại trong lòng.

[Hay Trình Lâm chính là tên gọi mà trước kia người đã từng dùng khi tiếp xúc với cô ta nhỉ?]

Tống Thư Hàng hỏi trong lòng. Lúc vừa nhìn thấy mỹ nhân có nốt ruồi lệ này, Diệp Tư tự dưng cảm thấy hoảng hốt không rõ, vậy nên giữa hai người nhất định có mối quan hệ nào đó.

[Không thể nào, tên ta có ý nghĩa rất đặc biệt đối với bản thân ta, ta không bao giờ dùng tên khác đâu. Hơn nữa lúc nghe thấy cái tên Trình Lâm này, trong lòng ta bỗng cảm thấy có chút xúc động.]

Diệp Tư đáp.

- Trình Lâm?

Lúc này, Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh xoa cằm nói:

- Trình Lâm Tiên Tử một trường sinh giả thích tự sướng đúng không?

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ mỉm cười quay qua nhìn Bạch Tôn Giả, sau đó lại quay lại nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng:

- Ngay cả bạn ngươi cũng đã thừa nhận, Trình Lâm! Ngươi còn lời gì để nói nữa không?

Tống Thư Hàng:

-...

Lúc này, Bạch Tôn Giả bổ sung thêm:

- À, ngươi hiểu lầm rồi. Trình Lâm Tiên Tử mà người quen biết rất có thể đã chết rồi.

- Gì cơ?

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ trợn to hai mắt.

- Sở dĩ ta biết tên ngươi này là bởi vì trước đây không lâu ta có tiến vào một di tích, nơi đó chính là động phủ của trường sinh giả Trình Lâm.

Bạch Tôn Giả chậm rãi kể lại:

- Trong di tích có một đoạn hình ảnh. Ta thấy được một trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt xông vào động phủ của Trình Lâm Tiên Tử, người nọ bóp cổ nhấc Trình Lâm Tiên Tử lên, sau đó bóp nát đầu Trình Lâm Tiên Tử.

Thật là một câu chuyện bi thương, tàn khốc.

- Hai tay mọc đầy mắt? Hóa ra là tên kia à. Trình Lâm không phản kháng sao?

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ nhẹ giọng hỏi.

- Không có.

Bạch Tôn Giả nhàn nhạt nói.

- Vậy thì không giống tác phong của Trình Lâm chút nào.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ thở dài, sau đó nói với Bạch Tôn Giả:

- Nghe ngươi kể xong, ta lại càng xác định một chuyện, Trình Lâm sẽ không dễ dàng chết như vậy được! Cho nên... cảnh tượng mà ngươi thấy nhất định là giả!

Bạch Tôn Giả nhún vai đáp:

- Ta chỉ kể lại đoạn hình ảnh mà ta thấy được cho ngươi nghe, chỉ có vậy thôi, còn phán đoán thế nào thì là chuyện của bản thân ngươi.

Sau khi nói xong, Bạch Tôn Giả nhìn thoáng qua Tống Thư Hàng. Có lẽ nên giành thời gian mang Thư Hàng đến động phủ của trường sinh giả Trình Lâm một chuyến, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ cũng nên.

Lúc này mỹ nhân có nốt ruồi lệ quay qua nhìn Tống Thư Hàng, mỉm cười nói:

- Cho nên ta đoán ngươi chính là Trình Lâm, ngươi đừng giả bộ nữa!

- Lại nữa...

Tống Thư Hàng thở dài nói.

Đồng thời, trong lòng hắn nói với Diệp Tư:

[Diệp Tư, ngươi muốn đi ra gặp mặt nữ tử tóc đen này không?]

Tống Thư Hàng cứ có cảm giác, mỹ nhân có nốt ruồi lệ này khẳng định có liên quan đến Diệp Tư sư tỷ.

- Không muốn, ta từ chối!

Diệp Tư sư tỷ từ chối ngay lập tức. Lúc thông qua Tống Thư Hàng thấy được mỹ nhân có nốt ruồi lệ kia, tim cô bỗng đập cực nhanh, đánh chết cô cũng không ra mặt gặp mỹ nhân có nốt ruồi lệ kia.

...

Tống Thư Hàng thở dài, nhìn về phía mỹ nhân có nốt ruồi lệ nói:

- Được rồi, mặc kệ ta có phải là Trình Lâm kia hay không, nhưng ta có thể khẳng định một điều, ta tuyệt đối không phải là trường sinh giả Trình Lâm mà ngươi quen. Ngươi cứ khăng khăng đó là ta thì ta cũng đành chịu.

- Ha ha, Trình Lâm kẻ dối trá nhà ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ lại cười quyến rũ.

Tống Thư Hàng nhún vai, ngươi thích thế nào thì mặc kệ ngươi.

Bạch Tôn Giả gật đầu nói:

- Tạm thời gác chuyện thân phận Trình Lâm qua một bên được chưa? Giờ ngươi nên nghĩ đến chuyện giao hạch tâm của Dao Trì Thiên Giới cho ta đi, ta thấy trạng thái của ngươi không còn chống đỡ được bao lâu nữa đâu.

Hồi lâu, mỹ nhân có nốt ruồi lệ nói:

- Đúng vậy, cho nên ta mới gấp gáp tìm một người kế thừa thay ta chống đỡ Dao Trì Thiên Giới. Giao hạch tâm cho ngươi thì cũng được thôi, nhưng trước đó ta phải xử lý xong một chuyện đã.

- Được.

Bạch Tôn Giả đáp.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ quay đầu nhìn về phia Tống Thư Hàng:

- Trình Lâm, dựa theo ước định, ta đã thay ngươi bảo vệ Dao Trì Thiên Giới từ đó đến nay, vậy giờ ngươi cũng nên hoàn thành lời hứa của ngươi năm đó đi chứ.

Tống Thư Hàng:

-...

Lại bắt hắn chịu trận thay?

Trực giác nói cho hắn biết lời hứa này cực kỳ phiến toái.

Cho nên hắn không gánh đống phiền phức này đâu!

Bạch Tôn Giả suy tư, từ lời nói của mỹ nhân có nốt ruồi lệ có thể nghe ra được một ít tin tức, hóa ra trường sinh giả Trình Lâm Tiên Tử mới là chủ nhân thật sự của Dao Trì Thiên Giới này sao?

Lúc này mỹ nhân có nốt ruồi lệ nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng, ôn nhu nói:

- Trình Lâm, hôn ta đi.

Tống Thư Hàng: 0_0

Tô Thị A Thập Lục quay qua nhìn Thư Hàng.

Bạch Tôn Giả cũng ngoáy đầu lại, hớn hở nhìn Thư Hàng.

- Đợi đã, quả nhiên là ta tuyệt đối không thể thừa nhận thân phận Trình Lâm này mà!

Tống Thư Hàng liên tục xua tay nói. Hơn nữa, chẳng phải Trình Lâm kia là một tiên tử sao?

Mà mỹ nhân có nốt ruồi lệ trước mắt này chắc cũng là tiên tử nhỉ?

Giới tính giống nhau thật sự không thành vấn đề sao?

Không đúng, nghĩ lại thì hình như mỹ nhân có nốt ruồi lệ này chưa từng nhắc đến tên gọi, thân phận và giới tính của bản thân.

Mặc dù cô mặc phượng bào hoa lệ, đầu đội phượng quan xinh đẹp, nhưng lỡ may cô là nam thì sao?

Tống Thư Hàng đã được thời đại công nghệ thông tin khai sáng, vậy nên hắn sẽ không chỉ nhìn từ bề ngoài để nhận định giới tính của một người.

- Trình Lâm, ngươi định nuốt lời sao?

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ trở mình, tựa người vào trên ghế nằm, đôi tay trắng noãn thon dài lộ ra khỏi phượng bào lười biếng đặt lên nhau.

Phối với dáng người của cô, động tác này trông vô cùng quyến rũ.

- Ý ta là ta thật sự không phải là Trình Lâm Tiên Tử, cho dù ta hôn ngươi cũng không thể nào thay Trình Lâm hoàn thành lời hứa giữa ngươi và Trình Lâm được.

Tống Thư Hàng giải thích.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ liếc mắt:

- Hôn một cái thì ngươi sẽ chết à?

- Có lúc sẽ chết thật đấy.

Tống Thư Hàng đáp.

Hơn nữa... nhắc tới lại thấy ngượng ngùng.

Đây là nụ hôn đầu của hắn đó, làm sao có thể tùy tiện giao ra như vậy được chứ?

Lỡ may vị mỹ nhân có nốt ruồi lệ này là nam, vậy nụ hôn này chính là ác mộng cả đời. Sau này mỗi khi nhớ lại nụ hôn đầu của mình, hắn sẽ run rẩy sợ hãi.

- Có lúc sẽ chết thật? À, ta biết ý ngươi rồi!

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ cười nói.

Tống Thư Hàng: 0_0

Biết ý ta? Ta chỉ thuận miệng đáp lại một câu, ngươi hiểu được ý gì từ trong đó vậy hả?

Lúc này, mỹ nhân có nốt ruồi lệ giơ tay vỗ nhẹ một cái.

Không gian dị thứ nguyên cỡ nhỏ này lập tức tách ra làm ba không gian độc lập nhỏ hơn.

Bạch Tôn Giả, Tô Thị A Thập Lục bị phân ra chỗ khác.

- Hôn ta ngay trước mặt tình nhân mới đúng là không hay lắm, vậy ta tách tình nhân mới của ngươi đến chỗ khác rồi đấy, bây giờ có thể hôn ta rồi chứ? Trình Lâm, hãy hoàn thành lời hứa năm đó đi.

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ lại đổi một tư thế càng quyến rũ, ngoắc tay nói với Tống Thư Hàng:

- Ta đã hoàn thành ước định với ngươi năm đó một cách xuất sắc, toàn bộ kết cấu của Dao Trì Thiên Giới đều được bảo trì hoàn hảo. Trình Lâm, giờ ngươi lại định nuốt lời thật sao?

- Ta nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm rồi.

Tống Thư Hàng nói.

- Chỉ cần người thực hiện xong cái hôn này, hoàn thành lời hứa năm đó, vậy ta sẽ không còn gì tiếc nuối khi rời đi thế giới này nữa. Chẳng lẽ đến phút cuối ngươi vẫn muốn nuốt lời sao?

Mỹ nhân có nốt ruồi lệ u oán nói.

- Chờ đã, có thể cho ta chút thời gian để ta hỏi lại một vấn đề được không?

Tống Thư Hàng nhớ lại một khả năng:

- Có thể nói cho ta biết rốt cuộc Trình Lâm Tiên Tử có bộ dáng thế nào không?

Trong đầu Tống Thư Hàng lúc này có thật nhiều đầu mối rời rạc cần phải liên kết lại với nhau.

Chân tướng chỉ có một!

Chỉ cần cho hắn biết hình dáng của Trình Lâm Tiên Tử là hắn có thể tìm ra được chân tướng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.