Đêm dần khuya.
Lúc này, ở Tử Cấm Thành đã không còn bóng dáng du khách nào nữa.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài, yên lặng đóng màn hình điện thoại lại. Hắn đã nhanh tay nhắc nhở Cuồng Đao Tam Lãng rồi nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.
Tên Tam Lãng này hết thuốc chữa luôn rồi.
Tên này chẳng thèm nhớ kết cục của mấy lần tự tìm chết trước, đúng là não cá vàng mà, vết sẹo còn chưa lành đã quên đau rồi. Hơn nữa gần đây, hắn càng ngày càng biết tìm đường chết... Chẳng lẽ đây chính là đạo của Tam Lãng đạo hữu sao?
Một lát sau, Bắc Hà Tán Nhân nhìn Tử Cấm Thành cao lớn trước mắt, trong mắt lộ ra ý cười.
- Vào ngày đầu tháng chín hôm đó, nhất định sẽ tặng cho tên thầy bói rởm kia một kinh hỉ.
Bắc Hà Tán Nhân nhếch miệng nói, hắn rất nôn nóng chờ ngày đại chiến một trận với thầy bói rởm.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải cho tên thầy bói rởm kia biết cái gì gọi là tuyệt vọng!
- Đáng tiếc, nếu như đại chiến vào đêm trăng tròn nhất định có không khí hơn nhiều. Cũng không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu đạo hữu tới xem chiến nhỉ?
Bắc Hà Tán Nhân nói thầm trong lòng.
Đương nhiên là đạo hữu đến xem chiến càng nhiều càng tốt, treo thầy bói rởm lên đánh trước mặt mọi người càng có cảm giác thành tựu, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Nhưng nếu người xem chiến quá nhiều, Bắc Hà Tán Nhân lại sợ thầy bói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3160656/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.