Chương trước
Chương sau
Tống Thư Hàng hỏi:

- Bạch tiền bối, hố này không sâu là với tu sĩ mấy phẩm thế?

Không biết mới là điều đáng sợ nhất, rớt lâu vậy mà chưa xuống đáy là thế nào?

Bạch Tôn Giả đáp:

- Ờ thì chắc với tu sĩ ngũ phẩm.

Tống Thư Hàng nói:

- Vậy chẳng phải ta sẽ nát như tương hay sao?

Có phải ta sẽ rơi bép một cái thành bánh dẹp luôn không?

Bạch Tôn Giả an ủi:

- Yên tâm, có ta đây.

Bùm!

Lúc đang nói chuyện,Bạch Tôn Giả đã rớt xuống đất trước, đập ra một cái hố sâu.

Bạch tiền bối bình tĩnh chui ra từ cái hố, tay bắt pháp ấn, từ trong hố hiện ra vô số đụn cát mềm mại.

Những đụn cát bay lơ lửng đón lấy Tống Thư Hàng, Lệ Chi Tiên Tử và đám người Bắc Hà Tán Nhân ở phía sau.

Tống Thư Hàng bò xuống khỏi đụn cát, chân cẳng mềm nhũn. Hắn cảm thấy chắc phải lên tứ phẩm rồi học ngự kiếm phi hành xong thì bệnh sợ độ cao mới giảm được phần nào.

Giọng Diệp Tư vang lên trong đầu của Tống Thư Hàng:

- Thật ra Thư Hàng, trước khi đáp xuống ngươi có thể dùng dị năng Bộ Bộ Sinh Liên mà.

Khi đến gần mặt đất có thể dùng phép thuật và dị năng thiên phú, Tống Thư Hàng dùng năng lực Bộ Bộ Sinh Liên là có thể đứng vững được ngay.

Tống Thư Hàng nghẹn họng.

Chợt con ngươi Lệ Chi Tiên Tử co rút lại, cô cảnh giác kêu lên:

- Có người!

Tống Thư Hàng quay đầu nhìn hướng đối diện Lệ Chi Tiên Tử.

Tống Thư Hàng thấy thân ảnh đại năng cổ xưa thấp thoáng phía xa, đầu đội đạo quan viễn cổ, mặc đạo bào viền vàng, ngồi trên đài sen ngọc. Trên đỉnh đầu có vòng sáng như vầng trăng che khuất khuôn mặt cô khiến người ta nhìn không rõ.

Tống Thư Hàng nhìn vầng sáng như trăng tròn kia, lòng dâng lên nhiều cảm ngộ.

Vòng sáng tròn chắc là ánh sáng của đạo mà trường sinh giả ngộ ra, nó như mặt gương, tu sĩ ở các đẳng cấp khác nhau nhìn vào sẽ phản chiếu ra bản thân, kết hợp ánh sáng đạo sẽ được cảm ngộ khác nhau.

Bạch Tôn Giả nói:

- Các ngươi đều thấy cô ấy phải không? Xem ra các ngươi đều có duyên với cô ấy. Thư Hàng, cô ấy là trường sinh giả Trình Lâm mà ngươi luôn muốn gặp đấy.

Không ngờ vừa vào di tích đã gặp chính chủ rồi.

Trường sinh giả Trình Lâm một tay kết đạo ấn, một tay gõ nhẹ phất trần.

Vị Dao Trì Nữ Đế của Thiên Đình viễn cổ này đang giảng pháp.

Cô giảng Đạo Tàng kinh văn lưu truyền từ thượng cổ của đạo gia.

Tống Thư Hàng từng nghe tên Đạo Tàng nhưng hắn chưa kịp nghiên cứu kinh văn này.

Trình Lâm bắt đầu giảng pháp, cảm giác diệu không thể tả truyền ra.

Nhóm Bắc Hà Tán Nhân, Diệt Phượng Công Tử, Dược Sư và Giang Tử Yên ở phía sau lục tục tỉnh lại. Họ không thấy trường sinh giả Trình Lâm, chỉ mơ hồ cảm giác diệu dụng khiTrường sinh giả giảng pháp.

Tống Thư Hàng khẽ thở dài:

- Đáng tiếc không thấy mặt được.

Trường sinh giả Trình Lâm ngồi trên đài sen bạch ngọc lơ lửng trong vầng sáng trăng tròn, mặc đạo bào rộng thùng thình, Tống Thư Hàng không thể đoán ra tình báo hữu dụng gì từ tư thế ngồi ấy.

Bạch Tôn Giả mỉm cười nói:

- Đừng gấp, cứ tiếp tục nhìn là được.

Bạch tiền bối vung tay, thi triển ra thực tại ảo, không phải sa mạc nóng bỏng mà là thế giới thực tại ảo trong suốt hoàn toàn mới.

Thế giới ảo giác xuất hiện, trước mặt mọi người đột nhiên có thêm một Tống Thư Hàng tiểu hữu.

Tống Thư Hàng tiểu hữu mới xuất hiện ngồi xếp bằng, đứng dậy, chợt cười khổ nói:

- Xin chào Bạch chân quân tiền bối, ta đang ở ngay cạnh tiền bối đây.

Đây là đối thoại lúc Tống Thư Hàng mới đón Bạch Tôn Giả xuất quan.

Tống Thư Hàng thật đần mặt ra.

Sau đó Tống Thư Hàng tiểu hữu nói với vẻ hoảng hốt:

- Phanh lại! Mau phanh lại! Bạch tiền bối mau dừng lại đi, phía trước là vách núi đấy!

Tống Thư Hàng không biết nên nói cái gì, môt hồi ức không hề đẹp chút nào.

Diệt Phượng Công Tử, Bắc Hà Tán Nhân, Dược Sư, Giang Tử Yên, Lệ Chi Tiên Tử lặng im. Thư Hàng tiểu hữu vất vả quá.

Tống Thư Hàng tiểu hữu trong ảo cảnh mở miệng định nói gì nhưng Bạch Tôn Giả chợt búng tay, Tống Thư Hàng tiểu hữu cứng ngắc tại chỗ.

Bạch Tôn Giả bình tĩnh nói:

- Đây là thực tại ảo mới còn đang xây dựng, mới là bán thành phẩm thôi, nhưng cũng có vài ưu điểm, ví dụ như nó trong suốt.

Cuối cùng mấy vị đạo hữu Bắc Hà Tán Nhân cũng thấy rõ trường sinh giả Trình Lâm đang giảng pháp qua thực tại ảo trong suốt.

Trình Lâm giảng giải Đạo Tàng kinh, trừ Tống Thư Hàng ra, tất cả nghe say mê.

Các đạo hữu cảm giác trường sinh giả Trình Lâm giảng pháp mỗi chữ như châu ngọc, mỗi câu đều vang tiếng đại đạo. Dị tượng luận đạo hiển hiện, từng áng mây lành, sen vàng không ngừng nở rộ giữa hư không rồi tán đi.

Mỗi người đều lĩnh ngộ ra thứ cần thiết khi nghe giảng pháp.

Bắc Hà Tán Nhân nói:

- Nghe giảng pháp một lần còn hơn khổ tu mấy năm.

Không hổ là trường sinh giả giảng pháp.

Trình Lâm nhanh chóng giảng pháp xong, ngày giảng giải Đạo Tàng kinh kết thúc.

Nguyệt luân trên đỉnh đầu trường sinh giả Trình Lâm càng sang hơn, đài sen bạch ngọc dưới thân cô chậm rãi tan biến dần.

Bạch Tôn Giả nói với Tống Thư Hàng:

- Đến rồi đấy, ngươi luôn muốn nhìn bộ dạng của Trình Lâm đúng không, tiếp theo sẽ thấy được.

Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt.

Ngay sau đó một đóa sen lớn chợt nở ra, lớp lớp bao bọc thân thể trường sinh giả Trình Lâm, có pháp tắc đại đạo kỳ diệu đang được thai nghén bên trong hoa sen.

Diệt Phượng Công Tử kinh ngạc nói:

- Đây là trường sinh giả đang diễn đạo của mình! Chuyến đi này thật đáng giá!

Được nhìn trường sinh giả diễn dịch đạo trường sinh trước mặt mình thế này đúng lời to.

Cùng với quá trình Trình Lâm Tiên Tử diễn dịch, đám đạo hữu cảm ứng một ít pháp tắc không hoàn chỉnh, cảm giác pháp tắc trong chết chóc dựng dục ra sinh mệnh mới, hoặc nên nói là cây khô lại nảy mầm?

Trong thân thể đại năng viễn cổ dựng dục một sự sống mới, sắp dựng dục xong xuôi.

Sự sống mới đó là con của cô, cũng là bản thân cô.

Xem đến đây Diệp Tư không nhịn được chui ra khỏi người Tống Thư Hàng, vẻ mặt căng thẳng, cô muốn nói gì rồi lại không nói được.

Diệp Tư hồi hộp nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm:

- Thư Hàng!

Tống Thư Hàng nhẹ gật đầu nói:

- Ừ, không sai.

Hình ảnh này quá quen thuộc.

Tống Thư Hàng đã khẳng định suy đoán của mình, chỉ còn chờ trường sinh giả Trình Lâm lộ mặt mà thôi.

Lệ Chi Tiên Tử ở bên cạnh Tống Thư Hàng hít thở dồn dập, đứng ngồi không yên, vươn tay ra như muốn chạm đến Trình Lâm trước mắt. Nhưng vẻ mặt của Lệ Chi Tiên Tử nhanh chóng trở nên mờ mịt.

Lệ Chi Tiên Tử thầm nghi hoặc:

- Không lẽ ta đúng là Trình Lâm sống lại hoặc chuyển sinh sao?



Lát sau đóa hoa sen nở rộ lộ ra thân thể ngọc ngà như được trời điêu khắc, không chút tỳ vết.

Đây là sự sống mới của Trình Lâm, thân thể cũ đã hòa vào hoa sen lớn rồi biến mất. Đây là đạo trường sinh của cô, tự thai nghén bản thân.

Thân thể mới sinh ra đứng lên từ hoa sen, cánh hoa biến thành đạo bào khoác lên người cô. Hạt sen hóa thành đạo quan xiêu vẹo đội trên đầu, đài sen thu nhỏ lại hóa thành đài sen bạch ngọc dưới chân cô, nâng cô bay lên.

Khuôn mặt cô hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Mắt Tống Thư Hàng sáng rực, quả nhiên là cô ấy!

Diệp Tư không ngừng thì thào:

- Trình Lâm...

Lệ Chi Tiên Tử ở cạnh Tống Thư Hàng cũng thì thào cái tên Trình Lâm.

Mỹ nhân rắn công đức ánh tỏa ánh sáng vàng bay ra khỏi người Tống Thư Hàng, lơ lửng sau lưng hắn, nhìn chằm chằm Trình Lâm trong hình ảnh ở phía xa.

Bạch Tôn Giả quay đầu nhìn Thư Hàng rồi hỏi:

- Suy đoán trong lòng ngươi đã có đáp án chưa?

Tống Thư Hàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đã hoàn toàn xác định.

Trình Lâm Tiên Tử trong hình ảnh là linh quỷ tổ truyền của nhà Diệp Tư sư tỷ.

Khuôn mặt của cô, đạo bào mới, đạo quan xiêu vẹo hoàn toàn phù hợp linh quỷ tổ truyền của nhà Diệp Tư trong ký ức của Tống Thư Hàng.

Vậy là có thể liên kết sự kiện Bích Thủy Các diệt vong và sự diệt vong của Thiên Đình viễn cổ.

Năm đó linh quỷ Trình Lâm Tiên Tử lấy thân phận linh quỷ tổ truyền nhà Diệp Tư sư tỷ, sống trong Bích Thủy Các đến khi nó bị phá diệt. Nếu Tống Thư Hàng không đoán sai, đội người bắt yêu tiêu diệt Bích Thủy Các cũng có liên quan với Thiên Đình viễn cổ, thậm chí rất có thể là thế lực của Thiên Đình viễn cổ.

Sau đó linh quỷ tổ truyền của sư tỷ Diệp Tư hóa thân thành Dao Trì Nữ Đế gia nhập Thiên Đình viễn cổ, nhiều năm sau quậy banh Thiên Đình viễn cổ rồi mang theo mảnh vỡ thần binh kiếp tiên của Thiên Đình viễn cổ để cúng tế Bích Thủy Các đã bị hủy.

Kế tiếp, tình tiết trong hình ảnh tiếp theo làm rõ một suy đoán của Tống Thư Hàng.

Trong hình ảnh, Trình Lâm Tiên Tử như đang trăn trối rất nhiều. Tiếp đó, có đôi tay đen ngòm xé rách hư không tiến vào trong hình ảnh.

Trên đôi tay đen kia mọc đầy các cặp mắt đỏ như máu, phía sau lưng chủ nhân đôi tay có một vầng nguyệt luân. Trong vòng sáng tràn ngập pháp tắc đại đạo hủy diệt và chết chóc, đây cũng là một trường sinh giả.

Tống Thư Hàng nói:

- Quả nhiên.

Trường sinh giả có đôi tay đen mọc đầy mắt từng xuất hiện trong sự kiện Bích Thủy Các bị hủy diệt, khi đó hắn còn rất trẻ, là một thành viên của đội bắt yêu. Khi đó mắt trên tay hắn chỉ là mắt của yêu quái bình thường, vươn tay có thể bắn ra các loại phép thuật, dị năng.

Đầu đuôi sự việc đã được liên kết rõ ràng.

Nhưng Tống Thư Hàng còn một thắc mắc.

Tại sao người bắt yêu lại ra tay với Bích Thủy các chứ? Bản năng xúc động của người bắt yêu chỉ giới hạn trong yêu tộc thôi mà, chẳng lẽ chỉ vì muốn giết người diệt khẩu mà phá hủy hoàn toàn Bích Thủy Các ư?

Tình tiết trong hình ảnh phát triển đến trường sinh giả Trình Lâm bị bóp bể đầu.

Lẽ ra đến đây đã ngừng, nhưng tình tiết trong hình thay đổi.

Trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt chợt quay đầu lại, nhe răng cười nói:

- Tìm được ngươi rồi, Trình Lâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.