Chương trước
Chương sau
Kỳ thực ngọn lửa đang chảy hừng hực kia không có xíu xiu quan hệ nào với cơn giận của người khổng lồ nham thạch.

Ngọn lửa cuồng bạo kia là nguồn gốc thương thế của người khổng lồ nham thạch, là đầu sỏ khiến hắn ẩn mình ở nơi cấm địa cực hàn này. Ngọn lửa kia có tính chất thiêu đốt vạn vật, là ngọn lửa bất diệt, trong đó còn ẩn chứa ý chí thiêu trời nấu biển. Nó quấn trên bản thể của người khổng lồ nham thạch, thiêu đốt thân thể hắn vĩnh viễn không ngừng lại, khiến người khổng lồ nham thạch chịu đủ tra tấn.

Lúc này, tầng nham thạch mà người khổng lồ nham thạch dùng để phong ấn ngọn lửa đã bị ba trăm phát pháo của Bạch tiền bối nổ cho tan tành. Mất đi tầng nham thạch phong ấn, ngọn lửa hừng hực phun trào ra, càng cháy càng mạnh. 



Hiển nhiên người khổng lồ nham thạch còn chưa ngủm củ tỏi. Mà sau khi cho nổ hơn ba trăm pháo, Bạch tiền bối lập tức chạy mất dép, chỉ chừa lại Tống Thư Hàng đang trơ mình trong gió.

[Quả nhiên mình vẫn nên trốn về thế giới hạch tâm cho rồi.] Tống Thư Hàng quyết định rất nhanh. Bạch tiền bối biến mất rồi, nếu hắn còn đứng đực ở chỗ này thì sẽ bị người khổng lồ nham thạch kia làm tạch luôn mất thôi. 

Nhưng mà ngay lúc Tống Thư Hàng suy nghĩ, một ngọn lửa nóng rực đột nhiên rít lên rồi xuất hiện trước mặt hắn, đập về phía hắn là ngọn lửa đang thiêu đốt trên thân thể của người khổng lồ nham thạch.

Mấy ngọn lửa này theo cùng với mảnh đá bị nổ bay trên thân của người khổng lồ nham thạch, bắn ra khắp các ngõ ngách của cấm địa băng nguyên.

Mà sau khi mất đi phòng ngự của Bạch tiền bối, đám đá bị thiêu đốt này nện đến ngay trước mặt Tống Thư Hàng. 

- Trở về!

Tống Thư Hàng lập tức kích hoạt thế giới hạch tâm của mình.

Hòn đá bị thiêu đốt này vừa nhìn là biết không dễ chọc rồi, đặc biệt là ngọn lửa trên đó, ngay cả người khổng lồ nham thạch còn không thể xóa sạch, Tống Thư Hàng cũng không muốn lấy thân thử lửa đâu. 

Thế nhưng ngay lúc hắn đang muốn trở về thế giới hạch tâm, không gian chung quanh đột nhiên ngưng lại, đây là khả năng quấy nhiễu không gian của kiếp tiên cửu phẩm thậm chí có thể là cấp bậc trường sinh giả.

Trước đây, khi ở trong di tích của trường sinh giả Trình Lâm, Tống Thư Hàng đã bị vị tay mọc đầy mắt kia dùng lực lượng làm nhiễu không gian khiến hắn không cách nào trở về thế giới hạch tâm được.

“Tiêu rồi.” Trong lòng Tống Thư Hàng kêu khổ. 

Đây rõ ràng là do người khổng lồ nham thạch ở đối diện kia ra tay làm nhiễu không gian.

Người khổng lồ đã nhận ra Bạch tiền bối biến mất, nhưng Bạch tiền bối biến đi quá đột ngột, người khổng lồ nham thạch không kịp đề phòng. Hơn nữa người khổng lồ nham thạch bị vây hãm ở nơi cực hàn này, không cách nào đuổi bắt mục tiêu thông qua lực lượng không gian nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch tiền bối biến mất. Vậy nên, trước tiên người khổng lồ nham thạch sử dụng lực lượng không gian của mình để làm nhiễu không gian, đề phòng Tống Thư Hàng cũng bị ‘Bạch’ mang đi thông qua lực lượng không gian.

Cứ như vậy, Bạch tiền bối biến mất, Tống Thư Hàng lại bị lực lượng làm nhiễu không gian kéo lại. 



Bạch tiền bối, không phải ngài nói đối phương không chết cũng tàn phế sao?

Nhưng đối phương còn vận dụng lực lượng không gian rất ngon lành đó, hoàn toàn không vẻ gì là bị đánh cho tàn phế hết. 

“Đây chính là cuộc đời, khắp nơi tràn đầy bất ngờ và kinh hỉ.”

Nếu như không còn cách nào trở về thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng chỉ có thể nhanh chóng lôi bảo đao Bá Toái ra chém về phía đống đá lửa đang bay tới chỗ hắn.

Keng ~~ 

Thân đao va chạm với hòn đá bị nổ bay kia, Tống Thư Hàng lập tức lùi lại mấy bước, cánh tay phải cầm đao tê rần một hồi.

Hòn đá đang cháy bị đánh rơi xuống sông băng, tạo thành hơi nước bốc lên mù mịt. Mãi đến khi hòn đá cháy sạch thì ngọn lửa mới dần tắt đi.

Mà trên bảo đao Bá Toái của Tống Thư Hàng cũng có một ngọn lửa đã bắt đầu bốc cháy. Đó cũng không phải do Tống Thư Hàng thi triển Hỏa Diễm đao mà là lúc thân đao tiếp xúc với hòn đá trước đó, ngọn lửa kia đã cháy dần lên dọc theo thân của bảo đao Bá Toái. 

Lửa này bá đạo không gì sánh được, sức lây nhiễm hệt như virus vậy.

Lấy thực lực của người khổng lồ nham thạch cũng không cách nào dập tắt nó hoàn toàn, thân thể bị thiên hỏa bất diệt đốt cháy không ngừng cho đến bây giờ, chỉ có thể dựa vào sông băng nơi cực hàn để áp chế ngọn lửa.

Lúc bảo đao Bá Toái của Tống Thư Hàng vừa mới tiếp xúc với ngọn lửa thì đã bị đốt đến đỏ rực, có loại xu thế sắp bị hòa tan. 

Tống Thư Hàng vung vẫy thân đao, cũng thử thúc giục chân khí để ép ngọn lửa ra khỏi thân đao. Thế nhưng khi chân khí của hắn vừa gặp ngọn lửa thì lại trở thành nhiên liệu, ngọn lửa trên thân đao càng cháy dữ dội hơn.

Tiếp tục như vậy nữa, bảo đao Bá Toái cũng đi đời nhà ma luôn. Tống Thư Hàng thầm đau lòng, bảo đao Bá Toái chính là bảo đao duy nhất mà hắn có thể lấy ra được trong lúc này đó.



Mà hiện tại lại có mấy hòn đá bốc cháy đánh tới chỗ Tống Thư Hàng.

Thế giới hạch tâm vẫn trong trạng thái bị làm nhiễu.

Diệp Tư nhanh chóng khởi động một tầng hộ thuẫn trước người Tống Thư Hàng, thế nhưng khi tầng hộ thuẫn va chạm với ngọn lửa đang bốc cháy thì trực tiếp cháy sạch… 

Tống Thư Hàng cắn răng một cái:

- Hỏa Diễm Đao!

Cổ tay hắn xoay một cái, thi triển Hỏa Diễm Đao học được từ Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng rồi chém về phía mấy hòn đá bốc cháy đang bay tới. 

Nếu trên thân đao đã cháy rồi, vậy lại thêm chút lửa nữa đi!

Grào ~~

Đao ý của Hỏa Diễm đao bùng lên, ngọn lửa màu đỏ trắng hiện ra trên thân bảo đao Bá Toái. 

Có thể là do trên thân đao Bá Toái đang cháy ngọn lửa bất diệt nên lần này uy lực của Hỏa Diễm đao đặc biệt uy mãnh.

Lúc chém ra một đao, đao khí Hỏa Diễm ấy thế mà lại kéo ra đao mang dài hơn mười trượng, đao khí chém ngang qua lập tức chém rớt toàn bộ đám đá lửa quanh người Tống Thư Hàng!

Sau khi chém rơi đá lửa, đao khí Hỏa Diễm trở về, bám vào bên trên bảo đao Bá Toái một lần nữa. 

Trong lòng Tống Thư Hàng khẽ động, cúi đầu nhìn về phía bảo đao trong tay mình. Thân đao của bảo đao Bá Toái đã ngừng tan chảy! Thư Hàng suy nghĩ chốc lát rồi dừng rót chân khí vào, thu hồi kỹ năng Hỏa Diễm đao.

Lúc này, chuyện thần kỳ đã xảy ra, ngọn lửa trên thân bảo đao Bá Toái cũng dần bị dập tắt cùng với sự ngừng lại của Hỏa Diễm đao. Bảo đao Bá Toái vốn chút nữa thôi là đã bị hoàn tan cũng khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là thân đao càng ngăm đen hơn.

Đao mang Hỏa Diễm đao có thể cắn nuốt hết sạch thiên hỏa bất diệt trên thân người khổng lồ nham thạch sao? 

Đúng lúc này, giọng nói ầm ầm của người khổng lồ nham thạch vang lên phía xa:

- Đao pháp này… không thể lầm được, là Hỏa Diễm đao của hắn! Thằng nhãi kia, ngươi và Xích Tiêu Tử có quan hệ gì?

Người khổng lồ nham thạch gào thét, bên cạnh hắn có một mảng sương mù lớn đang bay lên. Đó là hơi nước hình thành sau khi ngọn lửa trên người hắn hòa tan hàn băng nơi cực hàn. 

“Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng ư?” Trong lòng Tống Thư Hàng khẽ động.

Kết hợp với việc bảo đao Bá Toái vừa nảy sinh biến hóa ban nãy, lại nghĩ tới ngọn lửa trên thân người khổng lồ nham thạch, ngọn lửa kia có tính chất bất diệt, gặp gì đốt nấy, hơn nữa còn có ý chí đốt trời nấu biển.

Đậu móa, chờ chút. 

Ngọn lửa này không phải là đao hỏa Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng sao? Tống Thư Hàng tuyệt đối không quên được đao ý đốt trời nấu biển kia.

Không phải ngọn lửa trên thân người khổng lồ đá là do Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng lưu lại đó chứ?

Không ổn, dính chưởng rồi. 

Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng làm người khổng lồ nham thạch bị thương nặng từ rất nhiều năm trước, sau đó Bạch tiền bối lại dùng ba trăm phát pháo đồng thời bùm chéo vào người khổng lồ nham thạch. Mà quan trọng hơn là, vô luận Xích Tiêu Tử hay Bạch tiền bối đều có quan hệ với Tống Thư Hàng.

Người khổng lồ nham thạch sẽ không tính món nợ này lên đầu hắn đó chứ?

- Trả lời ta, thằng nhãi kia, ngươi và Xích Tiêu Tử có quan hệ như thế nào? 

Người khổng lồ nham thạch gào to như sấm.

- Kỳ thật ta chưa từng gặp Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng lần nào.

Tống Thư Hàng trả lời. Lời hắn nói là thật, hắn chưa từng tiếp xúc với Xích Tiêu Tử trong thế giới thực. Hắn chỉ gián tiếp gặp Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hai lần thông qua giấc mộng của Lý Thiên Tố Đạo Trưởng và Thông Nương. 

- Ha ha, chưa từng gặp ư?

Người khổng lồ nham thạch lạnh lùng hỏi:

- Nếu chưa từng gặp, vậy ngươi học Phần Thiên Hỏa Diễm Đao này từ đâu hả? 

Tống Thư Hàng thành thật đáp:

- Học được trong mộng.

- Trong mộng? Ha ha ha ha, hay cho câu học được trong mộng. 

Người khổng lồ nham thạch cười như điên:

- Ta cười đến mắt muốn lọt tròng rồi đây này… Nếu ngươi đã thích nằm mơ, ta sẽ đưa ngươi đến một giấc mơ vĩnh viễn khỏi cần tỉnh lại.

[Dạo này nói lời càng thật thì lại càng không ai thèm tin.] Tống Thư Hàng phát hiện, dạo gần đây tín nhiệm giữa người với người không còn xíu xiu nào hết, đây là một thời đại thiếu hụt lòng tin mà. 

Người khổng lồ nham thạch bước ra từng bước một từ trong làn hơi nước. Trên người hắn là vỏ đá còn sót lại chưa rơi xuống, lộ ra hạch tâm của hắn. Hạch tâm của người khổng lồ nham thạch cũng cao gần mười mét, chỉ là thân thể rất gầy yếu khiến người ta có loại cảm giác như đang nhìn thây khô. Thiên hỏa bất diệt trên người bao vây hắn, lấy năng lượng trong cơ thể, nhục thân của hắn làm nhiên liệu mà bốc cháy hừng hực.

- Trông thấy ngọn lửa trên người ta không? Thiên hỏa bất diệt trên người ta đều là do lão đạo Xích Tiêu Tử ban tặng cả đấy.

Người khổng lồ nham thạch bước từng bước về phía Tống Thư Hàng, vừa đi vừa nói chuyện. 

Tống Thư Hàng đáp:

- Nhìn ra được.

Theo thời gian trôi qua, thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng đã sắp thoát khỏi ảnh hưởng từ sự làm nhiễu không gian, kéo dài thêm một lát nữa là có thể lôi hắn ra khỏi không gian cấm địa này lần nữa. 

Cho nên, Tống Thư Hàng ước gì có thể kéo dài thời gian thêm một lát.

- Ta thừa nhận mình không phải đối thủ của lão đạo Xích Tiêu Tử, thế nhưng loại chuyện như giết chết truyền nhân của Xích Tiêu Tử có thể làm thể xác và tinh thần ta sung sướng.

Người khổng lồ nham thạch nói. 

- Kỳ thực vào mấy tháng trước ngươi đã làm truyền nhân của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng ngủm củ tỏi rồi, truyền nhân chính hiệu đấy. 

Tống Thư Hàng nói.

- Ta biết. Tên kia học được chút kiếm pháp cỏn con của Xích Tiêu Tử đã xâm nhập cấm địa, không bao lâu là chết. 

Người khổng lồ nham thạch nói, hắn vừa nói, hỏa tinh không ngừng phụt ra từ trong miệng hắn:

- Nhưng ngươi khác tên kia, ngươi nắm giữ đao pháp chiêu bài của Xích Tiêu Tử, nhất định ngươi là đệ tử thân truyền của hắn.

Xem ra người khổng lồ nham thạch cũng biết chuyện Lý Thiên Tố Đạo Trưởng xông vào cấm địa. 

- Ta thật sự không phải là đệ tử thân truyền của Xích Tiêu Tử.

Tống Thư Hàng nói.

- Ha ha, nói nhiều cũng vô dụng, nhận lấy cái chết đi. 

Cuối cùng người khổng lồ nham thạch sải bước đến trước mặt Tống Thư Hàng, hai tay của hắn đồng thời chuyển động. Tay trái tiếp tục duy trì lực lượng nhiễu loạn không gian.

Tay phải chưởng một cú tới chỗ Tống Thư Hàng.

Người khổng lồ nham thạch đúng là đã bị thương nặng, ba trăm pháo kia của Bạch tiền bối cũng không dễ ăn như vậy. Hiện tại trạng thái của người khổng lồ nham thạch rất tệ, đã rơi vào tình trạng cạn máu rồi. 

Nếu ở trạng thái bình thường, hắn muốn giết loại tiểu tu sĩ như Tống Thư Hàng thì chỉ cần cách không bóp một cái là có thể bóp nát tiểu tu sĩ tam phẩm.

Bây giờ hắn lại phải phí sức đi đến trước mặt Tống Thư Hàng mới ra tay.

- Khống Hỏa Quyết! 

Tống Thư Hàng đột nhiên tung chiêu.

Khống Hỏa Quyết này là pháp thuật thân truyền của Bạch tiền bối, lúc trước sau khi Bạch tiền bối chơi hư quạt ngự hỏa ba sao của Tống Thư Hàng thì dạy Khống Hỏa Quyết cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.