Chương trước
Chương sau
- Nhạc Thành, làm sao bây giờ.
Đông Phương Lạc Nhan nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Chúng ta trước qua vùng núi này rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nhìn sắc mặt của nhị nữ, Nhạc Thành biết rõ hai nữ tử này cũng tiêu hao không ít đầu khí, các nàng lúc này cũng muốn nghỉ ngơi, nếu để chậm sợ sinh biến.
- Ồ.
Nhạc Thành nói xong, lập tức nhướng mày, lần nữa mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Hai nàng đến đây.
Nhạc Thành hướng sau lưng nhìn lại, một lát sau đã xuất hiện năm thân ảnh, phía trước đúng là Yến Hiểu Kỳ cùng Tôn Thi Thi, sau lưng đúng là có Hắc ưng cùng Nhạc Siêu, còn có Trần gia thanh niên.
- Hiểu Kỳ, rốt cục tìm được nàng, các nàng không sao chứ.
Nhạc Thành mỉm cười, lập tức nhìn Yến Hiểu Kỳ nói.
Nam nhân có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng trong lòng nam nhân có một điểm, đó là Nhạc Thành lúc nào cũng quan tâm đến Yến Hiểu Kỳ nhất, bởi vì Yến Hiểu Kỳ là cô gái đầu tiên mà Nhạc Thành đã đính hôn, đối với Nhạc Thành trong lòng vẫn luôn để ý Yến Hiểu Kỳ, tất nhiên không phải các nữ nhân khác Nhạc Thành không thèm để ý, mà là ý nghĩa khác nhau, cái đó cùng những thứ khác không quan hệ, cũng bởi vì là ý nghĩa không giống mà thôi, nam nhân phức tạp.
- Ta đã tìm được rồi.
Yến Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn Nhạc Thành một cái, bên trong ánh mắt là toàn bộ đều là thâm tình, sau khi nhìn thấy Nhạc Thành không có việc gì, nàng cũng thở dài một hơi.
- Nhạc Thành, chàng không có muốn gặp ta sao, sao không để ý đến ta vậy.
Tôn Thi Thi sắc mặt trắng bệch nhìn Nhạc Thành một cái, sau khi nhìn thấy Nhạc Thành chỉ có để ý tới Hiểu Kỳ, không khỏi có chút giận giữ.
- Ta nhìn thấy nàng, các nàng không có việc gì là tốt rồi.
Nhạc Thành nhìn Tôn Thi Thi mỉm cười nói.
- Hiểu Kỳ tỷ, Thi Thi, các ngươi làm thế nào tới được đây, thật tốt.
Đông Phương Lạc Nhan đi tới bên người Yến Hiểu Kỳ cùng Tôn Thi Thi nói, mặc dù ba cô gái này thời gian gặp nhau cũng không dài, nhưng bởi vì quan hệ với Nhạc Thành, ba cô gái này cũng tín nhiệm lẫn nhau.
- Ừ, Lạc Nhan, làm sao ngươi cũng có ở đây.
Yến Hiểu Kỳ cùng Tôn Thi Thi lập tức cùng với Đông Phương Lạc Nhan hàn huyên.
- Tộc trưởng, ngươi làm sao lại ở chỗ này, mãnh thú là các ngươi giết sao.
Nhạc Siêu nhìn Nhạc Thành thi lễ, lập tức nhìn thấy phía trước là thi thể ma thú, kinh ngạc hỏi.
- Ừ, là chúng ta vừa mới giết.
Nhạc Thành trả lời.
- Tộc trưởng là không tốt, chúng ta lập tức rời đi mới được.
Nhạc Siêu sắc mặt đột nhiên thay đổi, tựa hồ là e ngại cái gì đó vậy.
- Nhạc Siêu, ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì.
Nhạc Thành nhìn thấy biểu tình của Nhạc Siêu, lập tức nghi ngờ hỏi.
- Nhạc tộc trưởng, tại đây ma thú không dừng lại mấy con như vậy, ngươi giết đám ma thú đó chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi, phía trước tiên có một đám ma thú rất đông, chúng ta lên đi, nếu không quá trễ.
- Rầm rầm.
Trong lúc thanh âm của Hắc ưng vừa dứt âm, lúc đó có một mảnh mây đen đông nghịt lao đến, tất nhiên, đây không phải là mây đen, mà là một đám ma thú.
- Không xong.
Nhạc Thành sắc mặt biến đổi, lập tức nói:
- Mọi người đi mau, nhanh.
Một đám đông nghịt ma thú, Nhạc Thành phỏng chừng ít nhất cũng là có hơn một ngàn con, nhiều ma thú như vậy tuyệt đối không phải mấy người có thể chống lại.
- Sưu sưu sưu.
Tất cả mọi người đều là Đấu tôn cường giả, sau khi xong lời của Nhạc Thành nói, sau đó lập tức bỏ chạy, xa xa có một đám ma thú đông đến mức dọa người, có hơn một ngàn con ma thú, chỉ cần bao vậy cũng làm mệt chết mọi người rồi.
Sau đó mọi người chạy đến một cái sơn động rất lớn, Nhạc Thành bày ra một cấm chế, mới cùng mọi người nghỉ ngơi, cũng may mọi người sớm phát hiện, rốt cục bỏ rơi được đàn Ma thú.
- Sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ các ngươi đã tới nơi này sao?
Nhạc Thành nhìn Nhạc Siêu hỏi, nghe Nhạc Siêu nói, tựa hồ hắn đã biết vùng núi này có không ít ma thú.
- Tộc trưởng, ba ngày trước chúng ta đi tới nơi này, một huynh đệ Tôn gia đã hy sinh tại trong thung lũng, dãy núi này có rất nhiều ma thú.
Nhạc Siêu nhìn Nhạc Thành, lập tức kể lại một lần.
- Đúng là một dãy núi ma thú, không biết có bao nhiêu con ma thú đây.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, muốn vượt qua, xem ra có chút phiền toái.
- Nhạc tộc trưởng, bây giờ chúng ta làm gì?
Hắc ưng nhìn Nhạc Thành hỏi, lần trước Hắc ưng tại Vũ Văn giabị một chiêu Nhạc Thành đánh bại, hắn cũng biết rõ thực lực của Nhạc Thành, ngay lúc này, cũng muốn nghe lời của Nhạc Thành.
- Chúng ta nghĩ biện pháp qua, nhưng cứ lao ra, nhất định là rất khó khăn.
Nhạc Thành nói.
- Có phải muốn qua dãy núi ma thú, chúng ta cũng không có biện pháp gì, ngoại trừ xông vào, chúng ta còn có thể làm cái gì đây.
Trần gia Thanh niên nói, trong ánh mắt bất đắc dĩ vô cùng.
- Chúng ta bây giờ đầu tiên phải biết ma thú ở dãy núi rốt cuộc là có bao nhiêu con, nếu không chúng ta sợ không thể qua được, nếu biết ró ma thú ở đây như thế nào, có lẽ ta có biện pháp.
Nhạc Thành nói.
Nhạc Thành sớm đã là nghĩ một số biện pháp, nếu gặp phải rất đông ma thú thì hắn sẽ cho mị người tiến vào bên trong tháp Hạo Thiên, sau đó bản thân dùng tới độn địa phù trực tiếp tiến vào lòng đất là được rồi.
Nhưng Nhạc Thành không biết rõ vùng núi này có bao nhiêu con ma thú, vạn nhất đến lúc đi ra mà chui vào ổ ma thú, thì càng thêm phiền toái.
- Rất khó, chúng ta chưa từng tới vùng núi này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Yến Hiểu Kỳ nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.