Chương trước
Chương sau

- Ai, ta đây thật khổ.
Nhạc Thành bất đắc đóng cửa phòng, lập tức ở trong phòng bố trí ra một cái cấm chế, cũng không thể làm cho kiêu hoành tiểu thư kia xông vào, trong miệng cũng thì thầm:
- Doanh Thi thật đúng là nữ nhân, mình vừa rồi không thể nhìn thấy bộ dáng của nàng, không biết nàng có đẹp hay không.
- Quách Thiếu Ba, ngươi lăn ra đây cho ta.
Ngoài cửa Tam Tinh môn ở tại Lang Thành, một thanh âm vang lên, lập tức giữa không trung có hơn mười người lăng không bay đến.
Gần ba mươi người dừng ở bên ngoài cửa củaTam Tinh môn, mọi người vì bảo tàng mà ở đây cũng lùi ra sau mấy chục bước, bởi vì ba mươi người này mới tới có thực lực rất là cường hãn, thực lực thấp nhất đều là bốn sao đấu tông.
- Là người của Cự giải môn đến, có trò hay nhìn rồi.
Nghe nói lần trước đi chỗ cửu cấp ma pháp sư môn kết giới còn có Cự giải môn nhân, chính là sau Quách Thiếu Ba đánh chết Cự giải môn trưởng lão, cho nên Cự giải môn nhân không lất được bảo tàng.
- Cự giải môn môn chủ Nhiễm Ô Thanh cũng là mười tinh đấu tông cường giả, hắn ngang bằng với Quách Thiếu Ba.
Vừa thấy đến ba mươi người, không ít người bắt đầu nghị luận, không ít người hy vọng thừa dịp cơ hội này không chừng có thể đục nước béo cò một phen.
- Môn chủ, Quách Thiếu Ba ở bên trong, chúng ta làm sao bây giờ.
Cự giải môn một cái lục tinh đấu tông đứng ở phía trước Hoàng bào lão giả nói.
- Giết cho ta, đem nơi này toàn bộ phá hủy, ta sẽ không tin tên Quách Thiếu Ba kia không ra.
Hoàng bào lão giả nói.
- Quách môn chủ, bên ngoài có cường giả đến, ngươi vẫn nên đi ra ngoài xử lý một chút đi.
Bên trong mật thất, Hắc Ám thần điện lục hộ pháp nhìn Quách Thiếu Ba nói.
- Là cự giải môn Nhiễm Ô Thanh đến đây, hắn tu vi cùng ta giống như nhau, đều là mười tinh đấu tông, ta hiện tại thương thế còn không có khỏi hẳn, nhưng lúc này ta không có biện pháp chống lại được hắn.
Quách Thiếu Ba đã sớm biết người mới đến là ai, chính vì thương thế của hắn chưa có khỏi hẳn, hắn nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
- Lão lục, lão Bát, các ngươi đi giúp Quách môn chủ xử lý một chút đi.
Nguyên bản Hắc Ám thần điện chính có ba hộ pháp ở đây, nhưng lúc này có năm hộ pháp, đúng là hai hộ pháp mà lục hộ pháp mới gọi đến, đó là ngũ hộ pháp cùng tứ hộ pháp.
- Vậy đa tạ tứ hộ pháp.
Quách Thiếu Ba sắc mặt vui vẻ, có lục hộ pháp cùng bát hộ pháp cùng đến, hai tên Nhiễm Ô Thanh hắn cũng không sợ.
- Đi thôi Qách môn chủ, chúng ta giúp ngươi xử lý một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lục hộ pháp sắc mặt hơi đổi, lập tức cùng bát hộ pháp chậm rãi đứng dậy đi ra.
- Lão Tứ, vì cái gì phải giúp Quách Thiếu Ba vậy, điều này không liên quan đến chuyện của chúng ta mà, mục tiêu chúng ta chính là tên Nhạc gia Hoàng Long thân thể mà thôi.
Sau khi Lục hộ pháp cùng tứ hộ pháp đi theo Quách Thiếu Ba đi ra ngoài, thất hộ pháp nhìn tứ hộ pháp hỏi.
- Lão Thất, nếu Quách Thiếu Ba chết, tên Nhạc gia kia sẽ không đến đây, chúng ta muốn tìm đến hắn phiền toái lớn hơn.
Tứ hộ pháp nói.
- Lão Tứ, ngươi nói Nhạc gia tiểu tử kia đến sao.
Ngũ hộ pháp hỏi.
- Hắn sẽ đến đây, hắn đánh Tam Tinh môn như vậy thì mục tiêu cuối cùng chính là Quách Thiếu Ba rồi.
Tứ hộ pháp trả lời.
- Nhiễm Ô Thanh, ngươi ở trước cửa Tam Tinh môn kêu hét cái gì.
Quách Thiếu ba sau khi có hai cái hộ pháp Hắc Ám thần điện tại bên người đã không hề e ngại Nhiễm Ô Thanh nữa.
- Quách Thiếu Ba, ngươi cuối cùng cũng đi ra, hôm nay chúng ta nên hảo hảo tính toán hết đi.
Nhìn thân ảnh Quách Thiếu Ba đi ra, Nhiễm Ô Thanh sắc mặt hơi đổi, trên người tràn ngập một cỗ khí thế cường hãn.
- Hừ, ngươi muốn tính toán cái gì, Tam Tinh môn ta đây cũng không có sợ ngươi.
Quách Thiếu Ba sắc mặt cũng hơi trầm xuống, nếu trước kia hắn cũng không thèm để ý, nhưng là hiện tại đằng sau Nhiễm Ô Thanh phía sau có hơn ba mươi người làm hắn đau đầu không thôi, Tam Tinh môn hiện tại đã không có thực lực để chống lại nữa rồi.
- Tam Tinh môn ngày hôm này cũng không còn.
Nhiễm Ô Thanh nói:
- Ngươi lần trước đánh chết Cự giải môn trưởng lão, chiếm đoạt bảo tàng, hôm nay nên tính toán hết đi.
- Chỉ bằng vào ngươi sao.
Quách Thiếu Ba sắc mặt trầm xuống, Tam Tinh môn bị người đến nhà đánh giết, đây chính là vết sẹo lớn nhất của hắn, nghe thấy Nhiễm Ô Thanh lại nhắc tới, không khỏi trong lòng bạo nộ, lập tức chậm rãi hung hăng nói:
- Chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
- Vậy thử xem xem, giao ra bảo tàng đi, ta có thể tha cho ngươi.
Nhiễm Ô Thanh nói xong, quanh thân tràn ngập ra hơi thở cường hãn.
- Hừ, ta xem ngươi vì bảo tàng mà đến.
Quách Thiếu Ba sắc mặt hơi đổi, xem ra mọi người tin tưởng bảo tàng là ở trên người chính mình rồi.
- Bảo tàng vốn nên là của Cự giải môn.
Nhiễm Ô Thanh nói:
- Giao ra bảo tàng, nếu không, ta không khách khí nữa.
- Ta đã nói qua rất nhiều lần, bảo tàng không ở trong tay ta.
Quách thiếu ba trả lời.
- Không ở trong tay ngươi còn có thể ở trong tay ai, ngươi cho ta là hài đồng ba tuổi sao.
Nhiễm Ô Thanh vẻ mặt trầm xuống, lập tức phất tay, một cỗ khí thế cường hãn công hướng về phía Quách Thiếu Ba, không gian chung quanh dường như lúc này có một cỗ lực lượng thật lớn chấn động vậy.
- Sau khi giết ngươi, ta lấy bảo tàng cũng không muộn.
Nhiễm Ô Thanh nói xong, lực công kích cường hãn đã muốn đánh tới trước người Quách Thiếu Ba.
Chung quanh gần ngàn thước, một cỗ hơi thở cường hãn làm không gian chấn động, lúc này mọi người không khỏi thối lui ra sau, cỗ hơi thở cường hãn như thế làm cho nhất tinh đấu tông căn bản không thể chống lại được, chỉ cần hơi thở như thế phát ra cũng làm bọn họ thật sự khó thở rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.