Chương trước
Chương sau
Ba người này thì Vân Kỷ Trung dùng đấu khí ngưng tụ thành cánh còn Vân Tuyệt Sơn thì trực tiếp bị lão giả nắm lấy mà kéo đi phi hành trên không trung, không phải dùng ma pháp mà là đấu khí, lão giả áo bào màu xám quả nhiên là cường giả đấu hoàng.
- Lão tổ tông, người đã tới đây.
Vân Phỉ Phỉ nhìn thấy lão già mặc áo bào màu xám thì đột nhiên nhào tới, nước mắt ủy khuất nhanh chóng rơi ra.
- Được rồi Phỉ Phỉ, lão tổ tông đã trở lại, về sau sẽ không có ai dám khi dễ con.
Lão giả áo xám khẽ vỗ vỗ vai Phỉ Phỉ mà nói, trong mắt lão hiện ra vẻ hiền lành, trong đám hậu nhân của Vân gia, người lão thích nhất chính là Phỉ Phỉ.
- Lão tổ tông.
Những người khác nhìn thấy lão giả mặc áo bào màu xám thì đột nhiên quỳ xuống toàn bộ.
Lão giả áo xám này tên là Vân Linh, dựa vào thân phận mà nói thì lão cũng là trưởng lão của Vân gia, là một quái vật Đấu hoàng.
- Tất cả đứng lên đi.
Vân Linh cất tiếng nói, nhìn thi thể của hai ma pháp sư cấp năm trên mặt đất thì không kìm được mà thở dài một hơi.
- Lão tổ tông, Vân Phỉ Phỉ chống đối tông chủ….
Vừa nhìn thấy lão tổ tông tới, sắc mặt của Vân Thự Quang liền biến chuyển, hắn sợ Vân Phỉ Phỉ nói bậy cho nên trước hết quở trách Vân Phỉ Phỉ.
- Bốp bốp.
Hai thanh âm vang lên, chỉ thấy bóng xám lóe lên, sau đó trên khuôn mặt của Vân Thự Quang xuất hiện hai hình bàn tay, Vân Thự Quang té xuống mặt đất, máu tươi phun ra.
- Ngươi là một tên phế vật, Vân gia sẽ bị bại trong tay ngươi, lúc trước ta mù mắt cho nên mới nhìn lầm.
Vân Linh tức giận nhìn Vân Thự Quang, nhịn không được mà đá thêm một cước.
-Từ giờ trở đi, ngươi không còn là tộc trưởng của Vâng ia nữa, cũng không phải là tông chủ của Nguyên Bảo tông, tội của ngươi sau khi trở về ta sẽ từ từ trừng trị.
Vân Linh hầm hầm nói với Vân Thự Quang sau đó lập tức nói với Vân Tuyệt Sơn:
- Ngươi sau này cũng không thể làm trưởng lão của Vân gia, tội của ngươi sau khi trở về cũng sẽ xử lý.
Nhìn thấy lão tổ tông tức giận tất cả mọi người đều cúi đầu xuống không dám lên tiếng, sợ rằng lão tổ tông sẽ dùng một cước đá bay mình ra ngoài.
- Lão tổ tông, sao người lại tới đây, xin người bớt giận.
Vân Phỉ Phỉ nhìn thấy lão tổ tông đỏ mặt tía tai thì bước lên an ủi.
- Ừ, Phỉ Phỉ, tình huống bên này thế nào?
Vân Linh hỏi Vân Phỉ Phỉ.
- Lão tổ tông, chúng ta bị đánh lén, là một người thần bí đã đánh chết bốn người.
Vân Phỉ Phỉ bất đắc dĩ nói.
- Aizzzz.
Vân Linh thở dài một hơi:
- Không ngờ ta ra ngoài ba năm thì Vân gia đã chết nhiều như vậy, nếu như ta trở về trễ nửa năm nữa, sợ rằng Vân gia sẽ bị phá hủy.
Nói đến đấy, Vân Linh không kìm được mà nhìn Vân Thự Quang, trong mắt lại hiện lên vẻ tức giận, hận không thể bước lên đá thêm một cước.
- Lão tổ tông, sao người lại về đây?
Vân Phỉ Phỉ cất tiếng hỏi, Vân gia cuối cùng cũng có hi vọng, lão tổ tông nhất định sẽ bảo vệ Vân gia.
- Phỉ Phỉ.
Vân Kỷ Trung bước tới nói:
- Nguyên Bảo tông đã bị lửa thiêu thành một đống tro tàn, vừa vặn lão tổ tông trở về Vân gia, ta liền đem mọi chuyện nói ra tất cả cho người.
- Cái gì, Nguyên Bảo tông bị thiêu thành một đám tro, điều này làm sao có thể.
Vân Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Vân Kỷ Trung mà không dám tin.
- Thật sự, hẳn là người của Nhạc gia làm
Vân Kỷ Trung nói.
- Phỉ Phỉ, con làm tộc trưởng của Vân gia đi, Nguyên Bảo tông sau này mở lại con cũng là tông chủ của nguyên Bảo tông, Vân gia về sau giao cho con.
Vân Linh nói.
- Lão tổ tông, con còn trẻ, con sợ rằng…
Trên khuôn mặt Vân Phỉ Phỉ hiện ra vẻ lo lắng mà nhìn Vân Linh.
- Đừng lo, hãy tin tưởng vào mình, mặt khác cũng có người giúp con.
Vân Linh nói với Vân Phỉ Phỉ.
Vân Kỷ Trung nói:
- Lão tổ tông, bây giờ chúng ta nên làm gì, có nên tới Nhạc gia hay về trước.
- Nhạc gia thì phải gặp, ta cũng muốn nhìn xem cao thủ giết mấy người Vân gia này là người nào.
Vân Linh cất tiếng nói:
- Phỉ Phỉ, đầu tiên con hãy trói hai người của Hoàng gia lại, đừng cho bọn hắn bỏ chạy.
- Lão tổ tông tha mạng, lão tổ tông tha mạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Hoàng Huy vốn trông cậy vào lão tổ tông vừa xuất hiện này để tiêu diệt Nhạc gia, không ngờ Lão tổ tông lại đối phó với mình và đứa con, khiến cho hai chân của y run rẩy.
- Sư phụ, cứu con, sư phụ.
Hoàng Khắc Lương cũng run rẩy hai chân, không ngừng hướng về phía Vân Tuyệt Sơn mà cầu cứu.
- Lão tổ tông, người này là đệ tử của con, không phải là người của Nhạc gia.
Vân Tuyệt Sơn chưa nói xong thì Vân Linh đã vỗ tới một chưởng.
- Ngươi tại sao lại thu nhận một tên đệ tử xui xỏe như vậy khiến cho Vân gia biến thành như thế, ngay cả Nguyên Bảo tông cũng bị thiêu.
Vân Linh tức giâ mà hung hăng đánh tới, chỉ thấy trên mặt của Vân Tuyệt Sơn đã đầy máu tươi.
- Lão tổ tông, chúng ta trói hai người Hoàng gia kia lại để làm gì.
Vân Kỷ Trung khó hiểu hỏi Vân Linh.
- Tam thúc, lão tổ tông chính là dùng họ làm lễ vật tới Vân gia.
Vân Phỉ Phỉ nói với Vân Kỷ Trung.
- Trẻ con dễ dạy.
Vân Linh thỏa mãn nhìn Vân Phỉ Phỉ, vô cùng hài lòng.
Sau một phen ầm ĩ này, sắc trời đã sáng, người của Vân gia dưới sự suất lĩnh của Vân Linh liền tiến tới Nhạc gia, tất cả mọi người của Vân gia lúc này không sợ bị đánh lén nữa. Hoàng Khắc Lương và Hoàng Huy thì bị trói giống như hai cái bánh tét bị người của Vân gia kéo đi đằng sau.
Nhạc Thành thở ra một hời dài, hai sợ tinh quang trong hốc mắt ngưng tụ hồi lâu ới tiêu tan, khí tức lại mạnh thêm một phần.
- Khiếu Thiên Hổ, đi giết cái đấu vương kia đi.
Nhạc Thành mệt mỏi duỗi lưng rồi đưa cho Khiếu Thiên Hổ một ẩn thân phù, dù sao thì thứ này trên người hắn cũng không thiếu.
- Dạ, chủ nhân.
Khiếu Thiên Hổ kêu lên một tiếng sau đó hanh chóng biến mất trên không trung.
- Đại nhân, người giết bọn họ ở đây tiểu nhân sợ rằng bọn họ sẽ không tới được Nhạc gia.
Thác Ni Tư nói với Nhạc Thành.
- Ai bảo Nguyên Bảo tông phạm đại tội, tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị hù chết mà thôi.
Thác Ni Tư lẩm bẩm nói, trong lòng không khỏi thương cảm cho Nguyên Bảo tông.
- Ta chính là muốn như vậy, ta muốn nhìn xem Nguyên Bảo tông sẽ có bao nhiêu đấu vương chết.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Là ai xuất hiện đi.
Khiếu Thiên hổ đi tới thì Vân Linh đã di động lên không trung, hướng về phía trước mà nói.
- Ngươi là Đấu Hoàng?
Ở giữa không trung truyền ra một thanh âm hùng hậu.
- Ngươi là cường giả đấu hoàng, tuy nhiên chủ nhân của ta cũng không để đấu hoàng vào mắt, nguyên bảo tông muốn đối phó với Nhạc gia thì sẽ chịu sự trừng phạt.
- Ngươi rốt cuộc là ai, có thể hiện thân không?
Vân Linh biến sắc, mặc dù y đã cảm nhận được khí tức của đối phương nhưng lại không thấy thân ảnh, giống như là một đám u linh vậy, không kìm được mà kinh hãi.
- Ta chỉ phụng mệnh chủ nhân đi giết hai người Đấu vương, những người khác thì không giết, ngươi mau tránh ra nếu không ta sẽ giết cả ngươi.
Thanh âm hùng hậu nói.
Người của Vân gia thấy lão tổ tông đối thoại với một người trong không khí thì bị hù đến mức run run, đặc biệt là mấy đấu vương còn lại, nghe thấy đối phương chỉ giết đấu vương thì thầm nghĩ, nếu như không có lão tổ tông thì bọn hắn chết chắc rồi.
- Xin Nhạc gia hãy nển mặt ta và Vân gia mà hòa giải.
Vân Linh nói với người trên không trung.
- Hừ, ngươi đừng tưởng ngươi là Đấu Hoàng thì to, ta nói rồi, chủ nhân của ta không để đấu hoàng vào mắt.
Ở giữa không trung lại vang lên một tiếng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.