Chương trước
Chương sau
- Ngươi….
Thác Ni Tư đang muốn tức giận thì bị Nhạc Thành ngăn cản lại, Nhạc Thành nói:
- Được, bốn khối kim tệ, không vấn đề gì.
- Bốn khối kim tệ dĩ nhiên là cho hai người qua, nhưng các ngươi có bốn người vậy tổng cộng là tám khối kim tệ.
Trần Bưu cất tiếng nói, sau lưng chính là hơn mười tiểu lâu la, hơn phân nửa là tứ tinh, tam tinh Đại Đấu sư.
- Tạ sao? Không phải từ trước tới nay mỗi người đều là một khối kim tệ sao.
Nhạc Thành lộ vẻ kinh ngạc và hứng thú nói.
Khiếu Thiên hổ Tử Điện Mãng, Thác Ni Tư thì nghi hoặc nhìn Nhạc Thành, gặp phải loại thổ phỉ cường đạo này tốt nhất là đánh cho chúng một trận, tại sao phải còn nhiều lời nói nhảm, chủ nhân cũng thật kỳ quái.
- Bởi vì ta khác với Đổng Đại Ngưu, hắn thu một khối nhưng ta thu hai khối.
- Tên tiểu tử Trần Bưu kia, ngươi đây là có ý gì?
Đổng Đại Ngưu nghe thấy lời nói của Trần Bưu thì tức giận.
Trần Bưu nhìn Đồng Đại Ngưu:
- Từ nay về sau ta đều thu hai khối kim tệ.
-Hừ, con thỏ nhỏ đáng chết kia, vị huynh đệ kia thật xin lỗi vừa rồi nói mỗi người một khối kim tệ nhưng hiện tại các ngươi mỗi người ba khối kim tệ.
Đổng Đại Ngưu mắng Trần Bưu một câu xong lại nói với Nhạc Thành.
- Ta thu bốn khối kim tệ một người.
Trần Bưu nói lần nữa, tựa hồ như hạ quyết tâm khiến cho Đổng Đại Bưu mất mặt.
- Hai vị, kỳ thật trên người ta một khối kim tệ cũng không có, các ngươi đừng cãi cọ.
Nhạc Thành thấy hai người cãi nhau thì lập tức nói.
- Cái gì, ngươi không có kim tệ, vậy tiểu tử ngươi còn muốn qua Bạch Ngọc Sơn hay sao?
Đổng Đại Ngưu cùng với Trần Bưu đều quát với Nhạc Thành.
- Ta không qua Bạch Vân Sơn cũng được tiếc có người cả đời phải dừng lại ở tình trạng tứ phẩm luyện dược sư, thật đáng tiếc.
Nhạc Thành cất tiếng nói rồi chuẩn bị rời đi, đây là Lập Anh Trấn dựa vào nhãn lực Nhạc Thành nhìn thấy bí mật lớn nhất trên người Trần Bưu.
- Ngươi nói gì, ngươi có thể dừng lại một chút không.
Đổng Đại Ngưu đối với lời nói của Nhạc Thành thì không biết nhưng Trần Bưu nghe thấy lời nói của Nhạc Thành thì khiếp sợ.
- Ta nói ngươi chính là một luyện dược sư thiên tài, chỉ vì bị người khác động tay động chân nên không có cách nào đột phá.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Vị huynh đệ kia, ngươi chẳng lẽ có thể trị cấm chế trên người của ta?
Trần Bưu hai mắt nóng bỏng nhìn Nhạc Thành, bốn măn nay hắn vô pháp đột phá tới cảnh giới ngũ phẩm Luyện Dược sư, hắn cũng biết đây là do người ta làm trò quỷ.
Hai năm trước, hắn rời khỏi gia tộc, tuy với thân phận tứ phẩm Luyện Dược sư đi tới gia tộc khác cũng là một khách quý nhưng mà hắn lại tới Bạch Vân Sơn một lòng tu luyện, tuy nhiên từ khi đến đây tu vi không có bất kỳ tiến triển gì.
- Nói càn, đại nhân nhà ta mà cũng có thể gọi là huynh đệ.
Thác Ni Tư quát Trần Bưu.
- Thác Ni Tư lui ra.
Nhạc Thành bảo Thác Ni Tư lui xuống.
- Hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là hiện tại ta không có thời gian để trị cho ngươi.
Trần Bưu nghe được tiếng quát của Thác Ni Tư thì chú ý tơi hắn, tuy Thác Ni Tư và Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng thu liễm khí tức nhưng Trần Bưu dù sao cũng là tứ phẩm luyện dược sư, có linh hồn cường đại cũng nhìn ra hai người này không phải là người bất phàm. Trần Bưu vô cùng nghi hoặc, những người này xem ra là tùy tùng của thanh niên kia, chẳng lẽ thanh niên kia chính là thiêu gia trong tộc hoặc môn phái nào đó, hay là người trong hoàng thất?
- Thác Ni tư, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy thần sắc của Trần Bưu, Nhạc Thành liền xoay người nói với Thác Ni Tư.
- Vị huynh… đại nhân, chỉ cần có thể chữa năm đạo cấm chế trên người của ta ta sẽ đáp ứng chuyện của ngươi.
Nhìn theo Nhạc Thành, Trần Bưu có một tia hi vọng.
- Ta hiện tại thiếu vài người hàu, nếu như nguyện ý thì đi theo ta.
Nhạc Thành cất tiếng nói, tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trần Bưu.
- Cái này…
Người hầu, Trần Bưu cảm thấy không muốn nếu như hiệu lực chỉ có năm năm mười năm thì Trần Bưu sẽ không do dự mà đáp ứng, nhưng hiện tại lại nói mình làm một người hầu, mình dù sao tới các gia tộc khác đều trở thành khách quý, sao có thể trở thành người hầu được.
- Thế nào, tên tiểu tử ngươi thật là thiển cận, đại nhân thu ngươi làm người hầu là xem trọng ngươi đó, Thác Ni Tư ta hiện tại đã là ma pháp sư cấp năm mới được ở bên cạnh người, nếu không phải ngươi là tứ phẩm Luyện Dược sư, ta thấy ngươi còn chưa xứng đáng.
Thác Ni Tư nhìn thấy Trần Bưu có vẻ không muốn thì lập tức cười nói.
- Ma pháp sư cấp năm.
Trần Bưu nhìn Thác Ni Tư, ma pháp sư cấp năm, khó trách khí tức trên người của hắn mạnh như vậy, có một người hầu là ma pháp sư cấp năm, thanh niên này tuyệt đối có thân phận bất phàm, chỉ là dù gì mình cũng…. Nhưng mà, thân phận thì thế nào, thân phận hại chính mình thì mình cũng mất đi tất cả.
- Ta còn quá nhiều điều truy cầu, ta nhất định phải là Luyện Dược sư mạnh nhất, phải đoạt tất cả những thứ thuộc về mình, phải báo thù.
Trong mắt Trần Bưu hiện ra một vẻ tức giận sau đó lập tức nói với Nhạc Thành:
- Đại nhân, nếu người thực sự có thể cởi bỏ cấm chế trên người của ta thì ta sẽ trở thành người hầu của đại nhân.
- Trong vòng hai tháng thời gian ta sẽ gỡ bỏ cấm chế trên người của ngươi, bây giờ ngươi hãy theo ta về trước.
Nhạc Thành nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng thấy làm người hầu mà bị xem thường, sau này ngươi sẽ biết chỗ tốt, bây giờ nếu như một người lấy thân phận hoàng tử mà đổi cho ta ta cũng tuyệt đối không đổi.
Thác Ni Tư nhìn thấy Trần Bưu đồng ý làm người hầu thì ngữ khí cũng cao lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Từ khi Thác Ni Tư đi theo Nhạc Thành hắn có được rất nhiều chỗ tốt, thân phận hoàng tử chỉ là hư ảo, Thác Ni Tư dĩ nhiên không để vào mắt.
- Ngươi là bát tinh đấu linh sao, bên cạnh ta vừa vặn không có đấu sư, nếu như ngươi cũng đồng ý thì hãy ở cạnh ta.
Nhạc Thành nhìn Đổng Đại Ngưu cách đó không xa, dù sao cũng đã thu được một luyện dược sư, bây giờ thu một đấu sư cũng không tệ, chỉ là bát tinh đấu linh thì thực lực hơi thấp một chút.
- Ta mặc kệ, tách không muốn giống như con thỏ nhỏ kia, làm một người hầu không có tiền đồ.
Đổng Đại Ngưu trừng mắt nhìn Trần Bưu sau đó nói với Nhạc Thành, muốn một bát tinh đấu linh như hắn làm người hầu cho người khác quả thực là nằm mơ.
- Cái gì, ngươi nói chúng ta làm người hầu không có tiền đồ, thật đáng chết.
Nhạc Thành vẫn còn chưa mở miệng thì Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng cùng với Thác Ni Tư ba người gào lên, người hầu không có tiền đồ, đây không phải là nói ba người bọn họ sao, bọn họ hận không thể bổ sống Đồng Đại Ngưu.
- Aizz, chúng ta đi thôi, ngươi từ nay về sau cũng đừng làm cường đạo nữa, không có tiền đồ.
Nhạc Thành nhìn hắn rồi nói"
- Khiếu Thiên chúng ta đi trước thôi.
Đồng Đại Ngưu đã không muốn thì Nhạc Thành dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng.
- Đại nhân, người cùng với Khiếu Thiên Hổ đi trước đi, chúng ta theo sau.
Thác Ni Tư cùng với Tử Điện Mãng cất tiếng nói, ánh mắt đồng thời trừng lên nhìn Đổng Đại Ngưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.