Chương trước
Chương sau
Đám lão già thành tinh ở đây đều đang bình thản xem trò vui ở Vân Lam tông thì đột nhiên tỉnh dậy, tất cả họ giật mình. Nhiều lão già đang thưởng thức nhàn nhã một ly tràn thì sau khi nghe được Tiêu Sơn nói thì mấy lão cũng trực tiếp sặc nước trà, nhiều lão trực tiếp phun ra một ngụm trà bắn vào cả sau lưng của lão già khác. Vậy mà lão già bị dính trà sau lưng hoàn toàn như không biết. Ánh mắt tất cả mọi người đều mở lớn nhìn về phía Tiêu Sơn.

Ngay cả đám người Vân Lam tông cùng với Vân Sơn đều nhìn về phía Tiêu Sơn, con mắt của họ đều mở lớn. Khuôn mặt của họ giống như đang muốn viết dấu hỏi to tướng trên mặt. Dấu hỏi xem họ có nghe nhầm những lời Tiêu Sơn nói hay không.

Ngay cả Nhạn Lạc Thiên đều nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt mang theo sự khiếp sợ. Nắm đấm nắm chặt lại hắn đặt bàn tay ở trước ngực, vẻ mặt mang theo sự kinh hãi khi nhìn về phía Tiêu Sơn.

Thật ra thì đám lão già ở đây khi nhận được chữa trị thần kỳ của Tiểu Y Tiên, không ít lão già có ý nghĩ bất chính với Tiểu Y Tiên nhưng hiềm thế lực sau lưng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà căn bản chính là bốn con ma thú. Một gia tộc tầm thường lại có bốn con ma thú làm hộ vệ như vậy chắc hẳn thế lực sau lưng của hắn rất lớn.

Tất nhiên mấy lão cáo già cũng ngay lập tức ngầm điều tra thông tin gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cùng với thế lực sau họ. Hiển nhiên họ cũng điều tra được thông tin của Tiêu Sơn, trượng phu của Tiểu Y Tiên. Năm nay Tiêu Sơn đã đạt tới mười bảy tuổi nhưng thực lực vẫn là một điều bí ẩn.

Tuy nhiên khi nghe được Tiêu Sơn nói rằng mình muốn khiêu chiến với Vân Sơn thì đám người ở đây hoảng hồn. Họ không tin tưởng rẳng Tiêu Sơn có tư các khiêu chiến Vân Sơn. Tiêu Sơn chẳng qua chỉ đạt đến mười bảy tuổi mà thôi. Mười bảy tuổi đạt đến đấu tông hoặc không kém đấu tông giả sử đấu hoàng đỉnh phong. Đây chính là mấy lão già phỏng đoán. Họ đánh chết cũng không tin tưởng Tiêu Sơn sẽ tu luyện tới đấu tông hoặc đấu hoàng đỉnh phong ở cái độ tuổi ấy.

Mấy lão già trong lòng đồng thời hô lên: “Chẳng lẽ hắn tu luyện từ trong bụng mẹ!” Ngay sau đó mấy lão già bỏ đi cái ý định này trong đầu. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn giống như xem một kẻ ngu. Trước thực lực tuyệt đối thì trí tuệ hay quỷ kế gì chẳng khác một tờ giấy mỏng.

Ánh mắt già nua của Vân Sơn nheo lại nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn dừng lại một chút sau đó đầu lão hơi cúi xuống, lão hít một hơi không khí thật sâu. Đầu lão hơi ngẩng lên nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, lời ngươi nói là thật sao?”

Đầu Tiêu Sơn hơi nghiêng đi, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơn, vẻ mặt hắn trở nên lạnh nhạt, đôi môi khẽ mấp máy, âm thanh bình bình đạm đạm phát ra: “Không sai! Chỉ cần tiền tông chủ Vân Sơn có thể đánh thắng được ta. Ta sẽ tạm thời để chuyện này xuống. Sau khi mọi việc được điều tra rõ ràng, nếu như Vân Lam tông bị oan, ta sẽ đích thân tới cửa xin lỗi nhưng nếu như việc này do Vân Lam tông làm vậy thì....” Sâu trong con ngươi của Tiêu Sơn lóe ra một chút ánh sáng mang theo vẻ âm trầm và sát khí nồng nặc.

“Được rồi!” Lão già Vân Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn. Đôi mắt Vân Sơn nheo lại, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy lão phu chỉ có thể giao chiến với tiểu huynh đệ một phen. Nếu như ngươi thẳng vậy thì toàn bộ người của Vân Lam tông sẽ giao cho ngươi, ngay cả tính mạng của lão phu cũng giao cho ngươi thua. Nếu như lão phu may mắn thắng thì lão phu hy vọng tiểu huynh đệ ngươi có thể làm đúng như những gì người đã nói.”

“Yên tâm!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn nheo mắt nhìn về phía Vân Sơn, hắn quan sát một chút Vân Sơn. Xem ra Vân Sơn không giống như nói dối chút nào. Trong lúc này thì Tiêu Sơn cũng mở ra khóe miệng, hơi thở dài dài từ miệng hắn phả ra. Ở sâu trong đôi mắt trở mang theo tâm tình phức tạp nhìn về phía Vân Sơn. Hắn mở miệng đáp lại: “Tiền ông chủ Vân Sơn, ta làm người vẫn giữ tín dụng. Mời!” Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra hướng về phía cửa ra vào.

“Mời!” Vân Sơn lại không cố kỵ thân phận tiền tông chủ của một phái chút nào. Bàn tay của hắn đưa ra mời Tiêu Sơn.

Cả hai người nhìn nhau thì đồng thời gật đầu một cái. Bàn chân hai người từ từ bước ra khỏi đại điện. Khi mà bước ra khỏi điện, Tiêu Sơn liếc về phía đám đệ tử ở nơi này phát hiện một đám đệ tử Vân Lam tông nhộn nhạo. Xem ra đám người này vừa ở bên ngoài nghe len.

Tiêu Sơn quay đầu nhìn về phía Vân Sơn mà mở miệng nói: “Tiền tông chủ Vân Sơn, nếu chúng ta giao đấu nơi này thì sẽ tổn thương và phá hoại cho Vân Lam tông. Chúng ta hãy rời xa nơi này một chút đi!” Nói xong thì bàn chân của Tiêu Sơn dẫm mạnh một cái, thân mình hắn bắn thẳng về phía trước.

Vân Sơn không nóng không lạnh mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu vuốt râu nói: “Lão phu đang có ý đó!” Vân Sơn tự xưng mình là lão phu mà không phải bản vương. Tất nhiên trong lòng Vân Sơn cũng cực kỳ khiếp sợ vì Tiêu Sơn có thể ngự không phi hành. Năng lực này chỉ có cường giả đấu tông mới có thể làm được mà thôi. Thân mình Vân Sơn cũng phóng theo Tiêu Sơn. Hắn không cần thi triển đấu khí hóa cánh mà có thể trực tiếp bay lên, đây rõ ràng là năng lực của cường giả đấu tông.

Hai hàm răng Vân Sơn cắn chặt nhìn về phía trước. Trong lòng hắn tràn đầy sóng gió. Hắn cứ nghĩ được hắn chắc chắn sẽ thắng chắc trận này nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy. Không cần cánh để phi hành, biểu tượng đặc trưng của cường giả đấu tông nhưng đã đâm lao thì lão phải theo lao. Trong lòng hắn tự nhủ bản thân mình chắc chắn do Tiêu Sơn sử dụng bí thuật nào đó mà thôi

Mọi người vừa đi ra thấy được hai người có thể không dùng đấu khí hóa cánh bay lên không trung thì đầy khiếp sợ. Phải biết được rằng chỉ có cường giả đấu tông mới có thể bay lên như thế. Lão già Vân Sơn là cường giả đấu tông thì có thể hiểu được nhưng Tiêu Sơn là cường giả đấu tông thì không thể nào có chuyện đó được. Đánh chết họ cũng không tin, chẳng lẽ Tiêu Sơn tu luyện từ trong bụng mẹ.

Lão già đứng nhàn nhã ở phía sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ cằm của mình. Hắn trầm ngâm lên tiếng nói: “Tên tiểu tử này ắt hẳn tu luyện đến kim đan kỳ. Tối thiểu cũng phải đạt đến kim đan kỳ. Bởi vì chỉ có kim đan kỳ mới có thể phi hành trong không khí mà không cần phụ trợ. Thiên phú tiểu tử này thật sự yêu nghiệt.”

“Tu chân vốn phải một đường dũng mãnh tịnh tiễn không sợ tai kiếp. Nếu nói tu chân chậm hơn tu luyện đấu khí cũng đúng. Nếu nói tu chân nhanh hơn tu luyện đấu khí cũng đúng. Chỉ cần thiên phú ngộ tính ngươi tốt, khả năng lĩnh hội cái gọi là đạo tốt thì ngươi ngày đi một ngàn dặm. So sánh với tốc độ tu luyện đấu khí nhanh hơn nhiều nhưng một khi thiên phụ không tốt, khả năng lĩnh ngộ cái gọi là đạo không tốt thì ngươi tu luyện muốn tiến bộ còn khó hơn lên trời.” Lão già cảm thán lắc lắc đầu tiếp tục nói: “Tên tiểu tử này, chẳng lẽ khả năng lĩnh ngộ đạo của hắn cao như vậy.”

Trong lúc này ở sâu trong mắt lão già lóe lên một tia sát khí. Loại người tu chân này có tốc độ tu luyện thật đáng sợ. Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, bất cứ các loại công kích và lực tấn công đều hơn xa so với tu luyện đấu khí. Một khi để hắn lớn lên vậy ai còn có thể áp chế hắn.

“Thôi, thôi... trước đó cứ lấy được bảo tàng công pháp của hắn sau đó xác nhận đám công pháp đó là thật hay giả rồi giết hắn cũng không giả!” Nói đến đây lão già chầm chậm nhẹ nhàng gật đầu.

Một người trong lúc này ở trong đám rừng cây âm u đi ra. Hắn kính cẩn lên tiếng nói: “Đại trưởng lão, hắn không có huyết mạch đấu đế nhưng dựa vào tu chân lại khiến cho tốc độ tu luyện nhanh như vậy. Kẻ này không thể lưu!” Từ áo bào đen phát ra âm thanh âm trầm.

Lão già nhẹ nhàng phất tay nói: “Không cần như vậy! Chúng ta sẽ lấy được công pháp của hắn sớm mà thôi. Đến khi chỉ cần chúng ta xác định công pháp đó là thật hay giả, đến lúc đó giết hắn cũng không muốn. Lão phu không tin càng tu luyện về sau thì khả năng đột phá của tu chân giả càng khó thì tên tiểu tử kia có thể làm gì. Đến lúc đó giết chết hắn cũng không muộn màng gì!”

“Nhưng...” Người mặc áo bào đen này nhăn nhíu mày một cái. Nghe được người mặc áo bào đen nói câu này thì lão già nhăn nhíu hai hàng lông mày nhìn về phía người mặc áo bào đen. Người mặc áo bào đen hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng đáp lại: “Đại trưởng lão, chúng ta có thể đem hắn phế đi, như vậy sẽ an toàn hơn!”

Lời nói đầy độc ác và âm u từ miệng người mặc áo bào đen phát ra. Theo âm thanh khàn khàn của người này thì người này chắc hẳn là một nam nhân, chỉ không biết tuổi tác của hắn đã đạt đến mức độ nào mà thôi.

Khuôn mặt lão già biến thành không vui khi nghe được người mặc áo bào đen che kín toàn thân nói những lời như vậy. Lão già mở miệng nói, trong giọng nói chứa âm điệu khiển trách và nhắc nhở: “Ta biết được ngươi vốn yêu thích tiểu thư nhưng lòng ngươi quá nhỏ mọn... Ngươi cần mở rộng lòng của mình ra, con mắt của ngươi cần nhìn xa hơn một chút. Tên tiểu tử đó mặc dù có thiên phú bất phàm nhưng hắn tu luyện tu chân mà không phải đấu khí. Hơn nữa, tộc trưởng và chúng ta đã quyết định tiểu thư và hắn tuyệt sẽ không có khả năng đến với nhau.”

Người mặc áo bào đen che kín toàn thân cúi đầu không có nói tiếp. Lão già hà một hơi sau đó tiếp tục nói: “Được rồi, lời ngươi nói cũng không phải không có lý. Để đảm bảo an toàn, chúng ta đem hắn trực tiếp phế đi là được!” Lão già hiển nhiên cũng không cố kỵ nhiều như vậy. Lời của người nam nhân mặc áo bào đen quả thực khiến cho lão có cảm giác được lời ấy không phải không có lý. Để đảm bảo an toàn thì tốt nhất vẫn là trực tiếp phế đi Tiêu Sơn là được.

...

Hai người Tiêu Sơn và Vân Sơn đều lơ lửng trên không trung. Đám người ở phía sau họ đều bay về phía này quan sát một trận chiến. Tất cả đều bay trong không trung, con mắt không chớp nhìn về phía hai người. Ánh mắt Tiêu Sơn liếc nhìn thấy quan sát được lão già Hải Ba Đông, Tiểu Y Tiên cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang ngồi ở trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Đôi mắt hắn hơi nheo lại khi phát hiện được Nhạn Lạc Thiên đang đứng trong không trung, hắn đứng cạnh Tiểu Y Tiên. Khuôn mặt tươi cười nói chuyện với Tiểu Y Tiên. Khi mà thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình thì hắn chỉ mỉm cười gật đầu một cái.

“Tiền tông chủ Vân Sơn mời!” Thân mình Tiêu Sơn hơi khom lại hành lễ. Dù sao bất kể tuổi tác cũng như thân phận thì Vân Sơn hoàn toàn có thể nhận được một lễ này của Tiêu Sơn. Vân Sơn ngay lập tức đáp lại, tay hắn chìa ra về phía trước.

Ánh sáng lóe lên khiến cho tất cả mọi người đều đau cả mắt. Đôi mắt của họ nheo lại, bàn tay không tự chủ che lên. Dưới ánh sáng mặt trời, một bộ áo giáp năm màu xinh đẹp bao bọc lấy cơ thể của Tiêu Sơn. Nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp nơi. Ngay cả Vân Lam tông ở rất xa thì đám đệ tử vẫn có thể thấy được ánh sáng le lói.

Mấy lão già nghị luận ầm ĩ: “Này, này... đấu khí khôi giap năm màu. Đấu khí gì vậy, sao ta không cảm nhận được tia đấu khí ba động nào trên cơ thể hắn!?” Hàng loạt câu hỏi đưa ra, mấy lão già sôi trào bàn luận.

Không có lườm mắt nhau hay hai đối thủ dò xét mà trực tiếp phát động. Trận đấu phát động không có dấu hiệu nào báo trước. Bàn tay Tiêu Sơn đấm ra một cú thật mạnh, một nguồn năng lượng cực mạnh bắn thẳng về phía Vân Sơn. Ngay sau đó nó biến thành một ngọn lửa đỏ rực như máu táp thẳng về phía Vân Sơn.

Vân Sơn vốn đã là cường giả thành danh lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vượt xa Tiêu Sơn. Thân thể Vân Sơn được bao bọc trong một lớp ánh sáng màu xanh xinh đẹp Bàn tay của hắn biến thành chưởng, một chưởng đầy uy lực đánh ra. Đồng thời một bàn tay mang theo luồng khí cực mạnh bắn về phía ngọn lửa, trong khi đó để an toàn thì Vân Sơn cũng lập tức lách người tránh thoát.

Bành!

Tuy nhiên không như Vân Sơn nghĩ, chưởng lực của hắn lại có thể hơi thắng thế chưởng lực của Tiêu Sơn. Ngọn lửa bị chưởng lực của Vân Sơn đánh tan. Nó hóa thành những tàn lửa bắn tung tóe giống như pháo hoa. Trong khí đó tàn du chưởng lực của Vân Sơn đánh thẳng về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn ngay lập tức lách mình tránh thoát. Dòng khí màu xanh bắn ra xa một khoảng sau đó dần dần tiêu tán trong không khí. Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại nhìn về phía Vân Sơn. Xem ra thực lực của Tiêu Sơn thua kém Vân Sơn không ít.

Quan sát kỹ về phía Tiêu Sơn, Vân Sơn đã xác định được thực lực của Tiêu Sơn. Thực lực của Tiêu Sơn. Chiêu thức tấn công vừa rồi quả thực có lực tấn công của một vị đấu hoàng sơ cấp nhưng thực sự quá yếu như vậy thì Vân Sơn chắc chắn thắng chắc.

Vậy thì phỏng đoán của Vân Sơn không sai. Tiêu Sơn chẳng qua chỉ là một cường giả sử dụng một loại bí pháp mà thôi nhờ như vậy thì Tiêu Sơn mới có thể phi hành. Trong lòng lão già Vân Sơn âm thầm kinh ngạc. Tuổi như vậy mà tu luyện tới đấu hoàng, quả thực làm cho lão già kinh hãi. Hiện giờ trong lòng Vân Sơn thầm nghĩ Tiêu Sơn làm như vậy chắc hẳn cho hắn một bước đệm để có thể hòa hãn việc Vân Lam tông nghi ngờ là hung thủ tấn công Tiêu gia và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

Thực lực Tiêu Sơn thì chính hắn biết. Thực lực của hắn tương đương với hỏa tinh kỳ viên mãn, nửa bước tiến vào Mộc tinh kỳ. Thực lực của hắn chắc chắn nằm ở khoảng đấu vương tam tinh đến tứ tinh, khi mà hắn sử dụng tín ngưỡng khôi giáp thì thực lực đạt đến đấu vương viên mãn đỉnh phong, bán bước đấu hoàng. Bình thường lực tấn công của hắn đạt được ở cấp độ đấu hoàng sơ cấp. Nếu như sử dụng ra một loại công kích kết hợp mạnh nhất chẳng qua có thể đánh bại đấu hoàng đỉnh phong là cùng. Tất nhiên nếu như hắn có thể nghĩ ra chiêu thức gì mạnh hơn thì có thể đánh bại đấu tông nhất tinh giống như Vân Sơn nói không chừng. Đáng tiếc khả năng này gần như không thể. Muốn nghiên cứu ra một tuyệt chiêu mới không phải cần khả năng lĩnh ngộ mà còn cần có cơ duyên.

Lần này hắn rất muốn nhờ áp lực của Vân Sơn mà mình trực tiếp đột phá bán bước Mộc tinh kỳ tiến vào Mộc Tinh sơ kỳ. Đến lúc đó hắn cũng không phải không có khả năng chiến thắng Vân Sơn ở đấu tông nhất tinh. Cơ bản hắn cảm giác được mình quá yếu sau sự kiện Tiêu gia bị diệt môn, người thân bị bắt đi. Hắn cảm giác được mình vô dụng. Ngoài ra làm như vậy bởi vì Tiêu Sơn tự có tính toán của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.