Con ngươi đen nhánh âm trầm của Tiêu Viêm xẹt qua về phía tên nam nhân cao lớn mặc quân phục cầm đầu. Hắn hướng về phía người nam nhân cao lớn này tò mò hỏi: “Ngươi... ngươi là ai?”
Người nam nhân làm hộ vệ cầm đầu thì cực kỳ cung kính nói: “Thiếu gia Tiêu Viêm, tiểu nhân là đội trưởng thủ vệ thành Hạ Quyên, ra mắt thiếu gia Tiêu Viêm.” Hắn đối với Tiêu Viêm cực kỳ cung kính, hai tay chắp thành quyền, người hơi khom một cái. Đồng thời ánh mắt của hắn hơi ngước nhìn vào huy hiệu luyện dược sư của Tiêu Viêm. Trong lòng Hạ Quyên có vài phần kinh ngạc nhưng hắn rất nhanh ẩn núp lại.
Ánh mắt của Tiêu Viêm quét về phía người nam nhân cao lớn này thì Tiêu Viêm cảm giác được có chút quen mặt. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì người đội trưởng Hạ Quyên này đã đến Tiêu gia hắn vài lần. Tiêu Viêm lên tiếng hỏi: “Đội trưởng thủ vệ Hạ Quyên, ta vừa trở về thành Ô Thản. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người nam nhân cầm đầu khe khẽ thở dài, hắn chỉ tay về phía con đường sau đó nói: “Thiếu gia, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Nói xong thì Hạ Quyên trực tiếp dẫn đường cho Tiêu Viêm.
Bởi vì Hạ Quyên biết trong lòng Tiêu Viêm đang thấp thỏm việc gia tộc đã xảy ra chuyện, lúc này Hạ Quyên trên đường không có dừng lại, một mạch đối chiếu đường xá hướng về phía Tiêu gia vội vã bước nhanh đi.
Trong lúc tạt qua tại vài cửa hiệu phường thị ngày trước của Tiêu Viêm cảm nhận được thiếu đi rất nhiều sinh khí. Kể từ khi sau khi Tiêu gia và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ quan hệ thì Tiêu gia vốn đã chiếm lĩnh gần hết thị trường của thành Ô Thản. Hiện giờ toàn bộ thành trì trở nên vắng lặng như chết. Bất cứ ai nhìn thấy Tiêu Viêm đều giật mình kinh hãi sau đó chỉ chỏ lầm bầm cái gì đó.
Hơn mười phút sau, Tiêu Viêm được đám người Hạ Quyên dẫn theo đường cũ đi xuyên qua đường phố ngăn nắp, sau đó cước bộ bỗng nhiên dừng lại. Ngẩng đầu hướng về một tòa Đại viện nằm ở cuối con đường, hai chữ ‘Tiêu Phủ’ thật to phía trên cổng. Rõ ràng sau khi Tiêu Viêm đi thì Tiêu gia đã mở rộng đại viện của mình trở thành Tiêu phủ.
Đứng ở cửa nhà mình, Tiêu Viêm cũng là hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo qua chung quanh Tiêu gia. Năm đó hắn rời nhà đi thì, nơi này cơ hồ đông như là trẩy hội, mà giờ đây biểu hiện lại rất lạnh lẽo buồn tẻ. Ngày xưa cửa đại môn chỉnh tề đứng thẳng, đủ cả môn vệ uy thế, nhưng bây giờ, dĩ nhiên là một tên cũng không thấy. Trên cửa còn gắn hai giấy trắng trên cánh cửa.
Ánh mắt Tiêu Viêm quay ra nhìn Hạ Quyên một chút, hắn cố nén cỗ xung động lại. Hạ Quyên làm người rất thức thời, thân mình của hắn trực tiếp tiến lên. Bàn tay của hắn đưa ra đem cánh cửa mở ra. Thân mình Hạ Quyên hơi cúi xuống, bàn tay hắn đưa ra mời chào Tiêu Viêm: “Thiếu gia, mời!”
Bước chân Tiêu Viêm trở nên lặng lề. Hắn đi từng bước một. Bàn chân hắn dẵm lên viên đá được lát trong sân đại điện. Con ngươi đảo qua thấy được khắp nơi đều một màu trắng tang thương. Không đợi Hạ Quyên trả lời mình thì thân mình Tiêu Viêm vọt thẳng về phía trước.
Phía trước cánh cửa còn treo một đám vải trắng, thân mình Tiêu Viêm vọt vào bên trong, hắn đem cánh cửa ngay lập tức đẩy ra. Ánh mắt của Tiêu Viêm trở nên co rụt lại. Hắn lập tức quỵ chân mình xuống sau đó thống khổ gào lên: “Aaaaa...” Từ hai đôi mắt của hắn chảy ra đẫm lễ.
Phía trong đại điện cực kỳ lớn của Tiêu gia đặt một đám quan tài cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt. Những quan tài này đều được trang trí theo cấp bậc khác nhau mà có được sự tinh xảo cùng với trang trí khác biết. Nằm giữa ở nơi trung tâm cũng là vị trí cao nhất chính là một chiếc quan tài tinh xảo và đẹp nhất.
“Phụ thân...” Tiêu Viêm gào lên một tiếng cực kỳ thống khổ. Hắn vọt thẳng tới nơi quan tài. Trong lòng hắn chỉ hy vọng người nắm trong chiếc quan tài đó không phải là phụ thân của hắn mà thôi. Tuy nhiên tất cả hy vọng của hắn đều trở nên tan vỡ khi mà hắn thấy được người nằm trong quan tài bằng bạch ngọc kia.
Râu tóc đã xế chiều, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt hiền từ nhưng đồng thời cũng mang theo sự uy nghiêm. Khuôn mặt có chút hơi gầy do làm việc quá độ. Hắn mặc một thân quần áo màu trắng đã được thay mới. Thấy được người này thì khuôn mặt Tiêu Viêm trở nên cứng lại. Hắn quỵ hai chân xuống, toàn thân rơi vào tình trạng chết lặng.
Đám binh lính đi vào nhìn về phía Tiêu Viêm trở nên như vậy thì thở dài ra một hơi. Mấy người nhìn về phía nhau lắc đầu cảm thán. Người hộ vệ trưởng Hạ Quyên đi về phía trước, hắn mở miệng nói: “Thiếu gia Tiêu Viêm...”
Đôi mắt Tiêu Viêm trở nên đỏ ửng như máu, hắn trực tiếp vọt tới bên Hạ Quyên. Bàn tay Tiêu Viêm trực tiếp xách cổ Hạ Quyên lên đồng thời quát lên một tiếng: “Nói đi, đã xảy ra những chuyện gì?”.
Bàn tay Hạ Quyên đưa lên nắm lấy tay Tiêu Viêm, hắn mở miệng giống như nấc cụt: “Thiếu gia, ngươi có thể để ta xuống được hay không?” Lời nói của hắn trở nên khó khăn do cổ của mình bị Tiêu Viêm ép nghẹn. Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng sau đó trực tiếp ném Hạ Quyên xuống dưới. Bàn tay Hạ Quyên đưa lên vuốt vuốt cổ: “Khụ, khụ, khụ...”
Hạ Quyên hít một hơi sau đó thở dài ra, hắn nhìn về phía Tiêu Viêm mà nói: “Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Sự việc này có lẽ diễn ra vào đêm tối của tám ngày trước. Toàn bộ người trong Tiêu gia sau một đêm bị thảm sát không còn một ai.” Nghe được lời này thì toàn bộ thân thể của Tiêu Viêm trở nên run rẩy, bàn tay của hắn nắm chặt lại với nhau. Hạ Quyên than thở nói: “Chúng ta không biết kẻ nào đã gây ra nhưng họ thật sự độc ác đến cả một đứa trẻ mới sinh cũng không thoát chết được.”
“Khốn kiếp, ngay cả một người cũng không lưu?” Tiêu Viêm cắn hàm răng mở miệng nói. Hạ Quyên thấy được sắc mặt Tiêu Viêm biến đổi cực khó coi. Hạ Quyên bất đắc dĩ than thở gật đầu nhè nhẹ. Bất chợt từ người bao chùm trong thanh sắc hỏa diễm nóng cháy.Thanh âm của Tiêu Viêm giờ phút này giống như từ dưới Cửu U truyền đến. Băng lãnh điên cuồng không chút ẩn giấu sát ý: “Là ai làm? Là ai đối với Tiêu gia thù lớn như vậy phải đuổi tận giết tuyệt, một người cũng không tha?”
Thân mình Hạ Quyên run lên khi nghe được lời nói của Tiêu Viêm. Tiêu Viêm thấy vậy lập tức hướng về phía Hạ Quyên mà quát: “Nói cho ta biết ai làm? Ngươi biết đúng hay không?” Thân mình Tiêu Viêm vọt tới, bàn tay hắn trực tiếp xách cổ Hạ Quyên lên.
Hạ Quyên thở ra hồng hộc, vẻ mặt run rẩy nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Thiếu gia Tiêu Viêm. Ta không quá chắc chỉ là...”
“Nói mau!” Bàn tay Tiêu Viêm trực tiếp siết cổ của Hạ Quyên lại. Mấy tên lính ở bên ngoài bị khí thế của Tiêu Viêm chấn trụ. Toàn thân bọn họ trở nên run rẩy không dám tới gần.
Hạ Quyên bất đắc dĩ nói: “Có thể là người của Vân Lam tông làm chuyện này?”
“Cái gì?” Tiêu Viêm nghe được lời này thì có chút giật mình. Bàn tay buông lỏng, Hạ Quyên nhanh chóng thoát ra bàn tay của Tiêu Viêm. Hạ Quyên liên tục ho khan, bàn tay sờ sờ cổ. Hắn cười khổ một tiếng bởi vì hắn hai lần bị siết cổ trong ngày rồi. Tiêu Viêm hướng về phía Hạ Quyên lên tiếng hỏi: “Đám người Vân Lam tông làm việc này?”
Hạ Quyên nhìn về phía Tiêu Viêm, hắn mở miệng đáp lại: “Thiếu gia ta cũng không dám chắc. Chỉ là...” Hắn thở dài nhìn về phía Tiêu Viêm một cái sau đó nói: “Lần này người đến đây diệt Tiêu gia đều làm rất sạch sẽ. Họ là cao thủ trong cao thủ ngay cả đấu khí lưu trữ lại cũng không để lại, chúng ta rất khó từ đấu khí mà tra ra tung tích của họ. Tuy nhiên toàn bộ người Tiêu gia bị chết bởi loại đấu kỹ đặc biệt của Vân Lam tông. Ngoài ra, một vài ngày trước Vân Lam tông có ghé qua Tiêu gia, nghe nói mấy vị trưởng lão Vân Lam tông muốn trao đổi những món đồ này đối với tộc trưởng Tiêu Chiến nhưng bị tộc trưởng Tiêu Chiến từ chối.”
Đôi lông mi của Tiêu Viêm run lên, hắn lên tiếng nói: “Tàn sát Tiêu gia do người Vân Lam tông làm?”
Đầu Hạ Quyên lắc lắc nhè nhẹ, hắn lên tiếng nói: “Hết thảy chứng cứ đều chỉ về phía Vân Lam tông. Mặc dù tiểu nhân không dám chắc Tiêu gia của thiếu gia bị diệt môn có phải do người Vân Lam tông làm hay không nhưng tiểu nhân chắc chắn việc này không thoát khỏi liên quan tới Vân Lam tông.”
Hai bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt lại, móng tay đã cắm ngập vào trong da thịt, máu tưới từ đó chảy ra dòng dòng. Hắn hét lên một tiếng thật lớn: “Lần này, ta muốn nợ máu phải trả bằng máu. Ai diệt Tiêu gia ta, ta diệt cả nhà hắn. Ai ngăn, kẻ đó cũng phải chết.”
...
Trung Châu, Cổ vực...
Một người nam nhân trung tuổi nhàn nhã uống trà. Hắn ngồi trong một khu vườn cực kỳ đẹp. Dưới mái đình, ánh mắt của hắn nhàn nhã đọc một cuốn sách. Phía đằng xa đang đứng một người lớn tuổi, râu tóc rậm rạp. Bàn tay của lão nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu của mình.
Người nam nhân trung tuổi sau khi đọc xong một cuốn sách cổ thì than thở lắc lắc đầu nói: “Thì ra là như vậy... thì ra là như vây...” Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve một viên ngọc, trong viên ngọc có hình một con thỏ trắng trông vô cùng xinh động.
Lão già nhìn về phía nam nhân trung tuổi, tà áo của lão phất nhẹ trong gió, lão mở miệng ai thán nói: “Không nghĩ tới mọi việc lại như vậy a! Thì ra nơi chúng ta sống lại là một nơi do một vị đại năng tạo ra. Thật không nghĩ tới, một người lại có năng lực như vậy. Họ thực sự manh mẽ như vậy sao, tộc trưởng?”
Người nam nhân trung tuổi khe khẽ thở dài nói: “Cảnh giới của họ không phải chúng ta có thể đoán mò được. Hài... Không nghĩ tới trên đấu thánh là đấu đế mà trên đấu đế lại có rất nhiều cảnh giới khác. Chúng ta chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!” Bàn tay nam nhân trung tuổi nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách cổ cũ kỹ.
“Hà...” Lão già nhìn về phía người nam nhân trung tuổi kia thì mở miệng ai thán hỏi: “Tộc trưởng, những điều trong cuốn sách này ghi là thật sao?”
Khóe miệng người nam nhân trung tuổi nhếch lên, hắn mở miệng lên tiếng nói: “Nếu dựa theo lịch sử phát triển thì hoàn toàn chứng thực những điều ghi chép ở trong đây là đúng. Không nghĩ tới đế quốc Man Hoang lại lưu trữ những thứ này.”
Lão già nhìn về phía người nam nhân trung tuổi, vẻ mặt lão già đầy sự hứng thú cùng sự tò mò nhìn về phía người nam nhân trung tuổi mà mở miệng hỏi: “Tộc trưởng, lão phu rất tò mò về mấy thứ này. Mặc dù xem nhiều sự kiện viễn cổ lưu trữ lại nhưng các điển cố này đều thất lạc một phần. Lão phu thực sự không biết cái nào là thật, cái nào là giả? Thánh nhân thực sự có mạnh mẽ như vậy?”
Người nam nhân trung tuổi mỉm cười, nụ cười sáng rỡ nhìn về phía lão già lên tiếng nói: “Thánh nhân mạnh mẽ không phải chúng ta có thể phỏng đoán. Tuy nhiên theo những gì ghi chép lại thì thánh nhân, dường như không có gì là họ không làm được. Họ tùy ý đưa tay có thể hủy thiên diệt địa. Một ngón tay đưa lên có thể hủy diệt một cái vi diện. Họ bất tử bất diệt, vạn pháp vô phá!”
Bàn tay nam nhân trung tuổi đưa lên gõ gõ vào cuốn sách sau đó nói tiếp: “Thế giới này hay đại lục đấu khí được ghi chép do vị lão sư của ba vị thánh nhân tạo nên. Ba vị thánh nhân lần lượt là Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ. Đông phương gồm ba vị thánh nhân này thì có thêm một vị thánh nhân khác của Yêu tộc là Nữ Oa. Nữ Oa có nửa người trên là người phía dưới là đuôi rắn. Ngươi có cảm giác vị đại năng này có rất giống hay không một chủng tộc nào đó?”
“Xà nhân!” Lão già kinh hãi lên tiếng nói.
“Đúng vậy rất giống tộc xà nhân!” Nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách, nam nhân trung tuổi hướng về phía lão già tiếp tục giải đáp: “Đông phương có ba vị thánh nhân trong đó Lão Tử vô vi không tranh với đời. Hai vị thánh nhân khác gồm Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với Thông Thiên giáo chủ lập ra hai giáo muốn truyền đạo vào đại lục đấu khí. Tuy nhiên Tây phương phật giáo cũng có hai vị thánh nhân gồm Chuẩn Đề cùng với Tiếp Dẫn truyền đạo vào trong đại lục đấu khí.”
“Mấy vị thánh nhân này đều có giáo phái của mình muốn giáo phải trở nên hưng thịnh. Tuy nhiên ngoài ba giáo phái này thì có một giáo phái thứ tư là Tây Phương giáo đình. Trong đó hai giáo phái của hai vị thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với Thông Thiên giáo chủ truyền giáo đồng thời công pháp họ truyền vào đại lục đấu khí là công pháp tu chân. Tây phương phật giáo thì truyền đạo của mình kèm theo công pháp phật tu. Riêng về phần Tây phương giáo đình, họ cũng có hai vị thánh nhân truyền vào công pháp chính là chúng ta tu luyện đến ngày nay. Công pháp đấu khí. Tuy nhiên không biết vì lý do gì mà ở nơi này cũng tồn tại công pháp tu ma.”
“Mặc dù khi đó đại lục đấu khí có vô vạn các chủng loại tu luyện cực kỳ đa đạng và phong phú nhưng các phái đối với nhau hết sức gay gắt. Ba phái tu chân, tu ma cùng với phật tu thường xảy ra mâu thuẫn nhưng tất cả đều dùng mục đích chung vào việc chèn ép thế hệ tu luyện đấu khí. Dù tốc độ tu luyện của ba phái này đều so kém với tốc độ tu luyện đấu khí nhưng bàn về thực lực, trong cùng giai thì ba phái này đều mạnh mẽ hơn so với đấu khí. Họ có thể dùng pháp bảo, trận pháp... đem thế hệ đấu khí đè ép. Phái tu ma còn dùng phái tu luyện đấu khí giống như súc sinh đem thân thể họ luyện chế thành pháp bảo, hấp huyết, thải âm bổ dương... Hai phái khác thì một mắt nhắm một mắt mở cho qua việc này.”
“Hiển nhiên trận chiến nổ ra và thế hệ đấu khí bị thua. Ngay cả thuật luyện kim cùng với luyện dược tề của thế hệ đấu khí đều bị ba phái kia diệt sạch.” Người nam nhân trung tuổi cầm cuốn sách bình thản đáp lại lão già.
Lão già nghe được vậy cả kinh lên tiếng hỏi: “Vậy, vậy lý gì mà thế hệ tu luyện đó bị đấu khí tiêu diệt...”
Khóe miệng nam nhân trung tuổi nhếch lên, hắn mỉm cười nói: “Vậy vì cái gì mà ba thế hệ đó lại bị thế hệ tu luyện đấu khí tiêu diệt?” Lão già nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nam nhân trung tuổi nhếch lên sau đó nói: “Bởi vì khả năng sinh sản a. Khác hẳn với tu luyện ba thế hệ kia, thế hệ chúng ta tu luyện dựa vào huyết mạch. Chỉ cần một người tiến vào đấu đế thì cả gia tộc sẽ được kích thích huyết mạch. Chúng ta dựa vào nhân số để thủ thắng.”
“Thế hệ đấu khí không ngừng ở trong tối tích súc lực lượng. Đến cuối cùng họ toàn lực bộc phát khiến cho ba thế hệ kia không kịp trở tay. Tất nhiên họ làm như thế nào thì ở trong này cũng không ghi rõ.” Nam nhân trung tuổi thở dài ra một hơi: “Sau khi đem mấy thế hệ kia tiêu diệt bởi vì không muốn cho các thế hệ này trỗi dậy, để cho đấu khí chiếm toàn bộ đại lục. Họ đã đem toàn bộ hệ thống cũng như công pháp tu chân, tu ma, phật tu... đem phá hủy không còn chừa một chút nào.”
“May mắn một người trong đó phát hiện ra khi chúng ta sử dụng đấu khí hệ hỏa lại hòa một chút đấu khí hệ mộc sẽ có khả năng thay thế thuật luyện đan của thế hệ tu chân. Tất nhiên đây là sự may mắn của chúng ta. Đáng tiếc thuật luyện khí của họ hoàn toàn khác biệt với thuật luyện kim của chúng ta. Đồng thời trận pháp của họ cũng là như vậy.”
Lão già càng nghe càng tò mò, hắn lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng, vậy điều này có liên quan gì tới việc các vị đấu đế biến mất tại đại lục đấu khí cùng với việc nguyên khí trở nên mỏng manh!?”
Hít một hơi thật sâu, nam nhân trung tuổi tiếp tục mở miệng nói: “Không biết vì lý do cũng vì nguyên nhân gì mà đại lục đấu khí phân chia năng lượng ra làm ba phần đấu khí năng lượng, nguyên khí và thiên địa linh khí. Chính sự phân chia này khiến cho thế hệ tu chân, tu ma, phật tu... cùng với tu luyện đấu khí tăng nhanh tốc độ hơn so với bình thường. Tuy nhiên sau khi cả ba thế hệ phát hiện được nếu như không có nguyên khí thì thế hệ tu luyện đấu khí không có cách nào đột phá đấu đế thế nên cả ba thế hệ này muốn phong ấn lại nguyên khí.”
Lão già nghe được lời của nam nhân trung tuổi nói vậy thì bàn tay lão siết lại mở miệng quát: “Khốn kiếp!” Ánh mắt của lão già sau đó nhìn về phía nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Tộc trưởng, vậy việc này có liên quan tới mười hai viên ngọc chứa đựng hình ảnh của mười hai con thú?”
Nam nhân trung tuổi không trả lời mà hướng sang việc khác nói: “Lần này ngươi làm việc tại đế quốc Man Hoang thế nào?”
Hai tay của lão già chắp lại vẻ mặt cực kỳ cung kính nói: “Tộc trưởng yên tâm, việc này chúng ta làm vô cùng kín kẽ sẽ không để lại bất cứ việc gì!”
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, vị nam nhân trung tuổi tiếp tục nói: “Thời gian này chú ý một chút Hồn tộc. Mấy ngày nữa sẽ diễn ra sự kiện chúng ta sẽ đối đầu với Hồn Điện. Đến lúc đó Cổ tộc chúng ta sẽ đưa ra chiến thư với Hồn Điện . Đến lúc đó là lúc Cổ tộc chúng ta thu lại thành quả. Tuyệt đối không để xảy ra sự việc gì sơ sót.”
Lão già khom người, vẻ mặt cực kỳ kính cẩn nói: “Tộc trưởng, lão phu biết phải làm gì!” Nam nhân trung tuổi phất tay một cái. Lão già nhanh chóng rời đi. Người nam nhân trung tuổi ngước nhìn lên về phía bầu trời, hắn thở dài một hơi.
Trong miệng nam nhân xuất hiện lầm bầm: “Nữ nhi, ta thật xin lỗi ngươi nhưng vì Cổ tộc, ta chỉ có thể làm vậy hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta?” Đầu nam nhân trung tuổi hơi lắc lắc, hắn khe khẽ thở ra một hơi.
Tại đế đô Gia Mã, trên dãy núi Vân Lam tông...
Một nam nhân với mái tóc bạch kim đứng bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu tím. Bàn tay của hắn đưa ra vỗ vỗ tay một cái, hắn mở miệng nói: “Xong rồi!”
Thiếu nữ xinh đẹp tò mờ mở miệng hỏi: “Phu quân, trận pháp này thực sự hoạt động sao?”
Hai vai người thanh niên nhún nhún, hắn bất đắc dĩ nói: “Lần này ta lẻn tiến vào Vân Lam tông đều không thu được gì. Ta cũng không chắc lắm nhưng việc này chắc chắn cũng với Vân Lam tông có liên quan, không thể nào không liên quan được.” Người thanh niên quả quyết, hắn lên tiếng nói: “Bất kể thế nào ta cũng muốn đến Vân Lam tông dùng mặt trực đối mặt. Chỉ là ta cảm giác được nơi đó không an toàn thế nên mới bày ra trận pháp. Hy vọng trận pháp này không phải sử dụng đến!”
Khóe miệng thiếu nữ hơi nhếch lên để hiện ra nụ cười mê người, nàng lên tiếng nói: “Phu quân, chàng thay đổi?”
Hai mắt của người thanh niên nheo lại, hắn tò mò nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Lung Linh, ta thay đổi?”
Đầu nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng gật xuống, nàng mở miệng đáp lại: “Ngươi thay đổi rất nhiều. Ngươi trở nên chín chắn và thành thục hơn nhưng thiếu đi tính hấp dẫn của nam nhân?”
“Ha” Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hai tay hơi giang rộng hắn mở miệng nói: “Như vậy không tốt sao?” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa chỉ mỉm cười nhìn về phía hắn nhưng không có nói gì nữa. Tiêu Sơn khe khẽ thở dài ra một hơi. Hắn mở miệng nói: “Được rồi, chúng ta tới Vân Lam tông đi! Hả!?” Đột nhiên Tiêu Sơn dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía phương xa, con mắt của hắn nheo lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]