Đôi mắt Cổ Hà nhẹ nhàng chớp chớp. Cảnh vật trước mắt của Cổ Hà giống như mờ mờ ảo ảo. Hình ảnh dần dần rõ ràng. Cổ Hà thấy đượcđồ đệ Liễu Linh của mình đang chảy nước mắt và nước mũi tùm lum. Quảthực Cổ Hà chưa từng bao giờ thấy đệ tử của mình như vậy. Bàn tay Cổ Hàđưa lên thì bị Liễu Linh ngay lập tức nắm lấy, Cổ Hà đưa tay lên vỗ vỗnhẹ bàn tay Liễu Linh đang nắm lấy tay mình. Giọng Cổ Hà trở nên thìthào mà an ủi Liễu Linh: “Tiểu Linh, vi sư không có sao?”
Đôi mắt Liễu Linh đấm nước. Hắn không nghĩ đến được thương thế của sưphụ hắn nặng như vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn lại trở nên chuyểnbiến tốt như vậy. Vẻ vui mừng tỏ rõ trên mặt Liễu Linh, hắn vừa khóc vừa cười nói: “Lão sư, người không sao rồi! Người không sao rồi!”
Đôi mắt Vân Vận chớp nhẹ, con người xinh đẹp quét về phía Cổ Hà. Nàng mở miệng nói: “Cổ Hà, lần này ngươi phải cảm tạ Tiểu Y Tiên. Chính nàng là người đã cứu trị cho ngươi!”
“A” Nghe được lời này thì Cổ Hà có vài phần kinh ngạc. Tuy nhiên hắnngay lập tức nhận ra một thiếu nữ xinh đẹp cả người ướt đẫm mồ hôi nằmtrong ngực một người thanh niên tóc bạch kim. Thấy được người thanh niên có mái tóc bạch kim quen thuộc này thì Cổ Hà hơi nhướng mày một chútsau đó nói: “Đa tạ Tiêu phu nhân đã cứu trị!”
Nghe được Cổ Hà gọi mình với cái tên Tiêu phu nhân thì trong lòng Tiểu Y Tiên cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-gia-tai-dau-pha-thuong-khung/1997271/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.