"Người ta nói rằng vào thời Thượng Cổ, tất cả các vị Tổ Thần đều biến mất. Hữu Sào thị, Toại Nhân thị, Thần Nông thị, Hiên Viên thị lần lượt biến mất khỏi thế giới này, và không còn vị Tổ Thần nào xuất hiện nữa.. Không, điều này có chút nực cười, khoảng thời gian này còn xa hơn cả kỷ Jura, chẳng phải thần đều do con người tu luyện mà ra, sao có thể có người ở thời Thượng Cổ?" Lăng Thiên trừng mắt nhìn "Thái Cổ Sử" trong tay mà thì thầm.
"Quên đi, dù sao đều là truyền thuyết, mình tại sao phải bận tâm cái này, còn có câu này!" Thiên quang, thất tinh, sao băng phá trời, rung trời, động đất, cổ thiên môn, Hồn Nguyên động mở ra ".. Hửm? Câu này giống như vẫn chưa viết xong? Chẳng lẽ mặt sau còn viết gì đó? Nhưng.." Lăng Thiên lật giở cuốn sách, tiếc là y vẫn không tìm thấy câu tiếp theo.
"Ừm, không sao, dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi." Lăng Thiên đặt cuốn "Thượng Cổ sử" trong tay xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn được thừa hưởng từ gien ưu tú của cha mẹ, Lăng Thiên có vẻ ngoài, ừm.. nói thế nào nhỉ? Xinh đẹp? Mỹ lệ? Chà, để miêu tả về một chàng trai, hẳn là nên dùng soái, tuấn để hình dung mới đúng. Vậy thì đẹp trai đi, đúng vậy, Lăng Thiên nhìn rất đẹp trai.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc đã hơn nửa tháng, hiện tại Lăng Thiên đang nghỉ hè, nhưng y chưa từng nghĩ tới việc đi học đại học, vì sao chứ? Dùng một câu tới hình dung, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-chi-phung-quan-tam-gioi/2891028/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.