Hoàng Châu Ma thành
Cảnh Sơn tự ở giữa sườnnúi, không phải là ngôi đền hương khói cường thịnh, thường ngày cũng chỉ có vàiba thiện nam tín nữ, nhưng Lam trang tiểu thư Lam Thư Nguyệt lại chỉ vừa ý lênCảnh Sơn tự lễ Phật, bởi vì phía sau núi Cảnh Sơn tự có vườn hoa mai nàng yêu thích nhất.
Mà Lam trang lão gia cùngthiếu gia cũng chỉ cho phép người luôn luôn ốm yếu như nàng đến nơi này, bởi vìtrụ trì Cảnh Sơn tự là đệ đệ Lam lão gia xuất gia.
Đã mấy ngày không cótuyết rơi nên hôm nay nắng ấm, thừa dịp khí trời tốt, cộng thêm Lam gia lão giacùng thiếu gia cảm thấy Lam Thư Nguyệt mấy ngày nay tình trạng thân thể dườngnhư không tệ, vì vậy miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, để cho nàng mang theo thiếpthân tỳ nữ Phù Dung cùng với mấy tên gia đinh lên Cảnh Sơn tự ngắm mai.
"Tiểu thư, coi chừngchút, nơi này có bậc thang." Xuống kiệu, Phù Dung đỡ lấy Lam Thư Nguyệt đilên bậc thang.
"Tròn trịa?"Lam Thư Nguyệt quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy con mèo đi theo sau lưng,ôn nhu nói: "Tròn trịa, đừng chạy loạn khắp nơi, biếtkhông?"
"Meo meo ô. . . . .." Tròn trịa kêu một tiếng, thân thể tròn vo run run đứng lên, mới tiếptục cùng chủ tử xinh đẹp mảnh mai bướcvào trong chùa.
Đốt hương bái lạy rồi cùngthúc thúc xuất gia hàn huyên một lát, sau đó Lam Thư Nguyệt đi tới nơinàng thích nhất, ngắm hoa mai phía sau núi.
"Tiểu thư, nàng đừngđi gấp như vậy, trên đất còn có sương tuyết, khí trời cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cau-meo/2213255/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.