Nhìn người trên giường anổn ngủ, Long Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, có chút tức giận lời nói của Long Hoa,nhưng Long Hoa nói cũng không sai, hắn không còn là một mình nữa, hắn có mộtnhược điểm, chính là Lam Thư Nguyệt.
Thật ra thì, ngay từ lúchai năm trước ở Cảnh Sơn tự cứu nàng, hắn vì tìm nàng nên mới quyết định ở Mathành định cư thì lúc đó nàng cũng đã thành nhược điểm của hắn rồi!
"Meo. . . . .." Tròn trịa vẫn nằm ở trên vai hắn kêu to một tiếng.
"Xuỵt!" LongNghiêm lập tức xuỵt nhẹ, đứng dậy đem nó thả ra ngoài phòng."Đi hoạt độngmột chút, đừng đến quấy rầy Thư Nguyệt." Con mèo coi như là động vật hoạtđộng ban đêm, chẳng qua là trải qua nuôi, loại tập tính này có chút không rõràng, nhưng mấy ngày gần đây, tròn trịa ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tốitinh thần sáng láng xuất hiện. Hắn đành phải chịu trách nhiệm "quảngiáo" nó, không để cho nó tới quấy rầy Thư Nguyệt.
Trở lại mép giường ngồixuống, nhìn nàng, hắn suy nghĩ lộn xộn.
Hắn không quan tâm nàngtrở thành nhược điểm của hắn, nhưng hắn lại không thể không quan tâm chuyệnmình làm liên lụy tới nàng. Nếu như bởi vì hắn mà để cho nàng bị thương tổn,hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân!
"Phu quân?" Mơmơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bóng đen bên giường trái tim LamThư Nguyệt mãnh liệt giật mình, bình tĩnh nhìn lên, sau đó thấy rõ ràng là ai,nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại để cho vẻ mặt hung tợn của hắn làm cho sợ hết hồn.
Long Nghiêm phục hồi lạitinh thần, thần sắc chợt chuyển, khôi phục thành bộ dáng lúc trước.
"Đánh thứcnàng?" Hắn ôn nhu chạm nhẹ gương mặt có vẻ hồng nhuận của nàng.
"Ban đêm luôn độtnhiên tỉnh lại một hai lần." Lam Thư Nguyệt lắc đầu một cái, muốn ngồidậy.
Hắn lập tức đỡ nàng dậy,lấy hai gối đệm đặt ở sau lưng nàng.
"Vẫn là không ngủ ngon?" Hắn cau mày.
"Đã tốt hơn rấtnhiều rồi, trước kia dường như cả đêm trằn trọc, đây đều là công lao của phuquân." Nàng đứng thẳng người dậy đến gần hắn, giơ tay lên vén tóc mai chohắn."Phu quân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn kinh ngạc nhướng mày."Tại sao hỏi như thế?"
"Bởi vì chàng nhíumày lại thật chặt." Nàng vuốt lên nếp nhăn trên mi cho hắn.
Giơ tay bắt được tay củanàng, ôm trọn trong lòng bàn tay chính mình, tay nàng hết sức mềm mại, giốngnhư người của nàng, lòng của nàng.
"Không có gì, nàngđừng suy nghĩ lung tung." Không nên để cho nàng suy nghĩ nhiều, đối vớithân thể của nàng không tốt.
"Phu quân. . . . .." Lam thư Nguyệt hỏi, mi nhuộm một tia mất mát."Là Nhật ca lại làmkhó dễ chàng sao?"
Lại?"Lam Thư Nhậtkhi nào làm khó ta?" Vì không để ý suy nghĩ người khác, hắn rất ít khi tốntâm tư ở trên người khác.
"Phu quân đừng giấugiếm ta, ta biết mấy ngày trước đây Nhật ca đi tìm chàng, nếu như chàng khôngmuốn, đừng vì ta mà miễn cưỡng chính mình, được không?"
Vẻ mặt Long Nghiêm khôngthay đổi, vừa ý gật đầu, mấy ngày trước Lam Thư Nhật đúng là đi tìm hắn, nhưnghắn nói cái gì sao?
Cố gắng hồi tưởng, chuyện Thư Nguyệt cho rằng làm hắn suy nghĩrốt cuộc là chuyện gì chứ?
Thấy hắn im lặng, Lam ThưNguyệt khe khẽ thở dài.
"Thật xin lỗi, Nhậtca trước kia sẽ không như vậy, ta mặc dù không biết giữa Nhật ca và Long Hoarốt cuộc có đụng chạm gì, nhưng đại ca khẳng định rất giận Long Hoa, cho nênmới giận chó đánh mèo trên người chàng, xin chàng đừng trách đại ca, đượckhông?"
"Thư Nguyệt. . . . .." Long Nghiêm thấy nàng khó nén vẻ u sầu, khó khăn nhìn nàng."ThưNguyệt, nàng trực tiếp nói cho ta biết đi, Lam Thư Nhật rốt cuộc làm khó ta cáigì, ta thật không nghĩ ra."
Lam Thư Nguyệt lăng ngốc,tiếp theo ôn nhu cười một tiếng.
"Cám ơn phuquân." Nàng cho là hắn an ủi nàng, là nói hắn đã không để ý hành động củaNhật ca.
"Cám ơn ta?"
"Cám ơn phu quân đạilượng, không trách Nhật ca."
"Nhưng là ThưNguyệt, ta thật không nghĩ ra, nàng không nói cho ta sao?"
Nàng nháy mắt mấycái."Phu quân. . . . . . Là thật sự quên mất?"
"Vừa rồi không phảita đã nói rồi sao?" Nhìn thấy bộ dạng nàng ngây ngốc, Long Nghiêm khôngnhịn được câu dẫn khoé môi, lộ ra một ít ý cười khó có được.
"Nàng thế nào?"Hắn cảm thấy hồ nghi, thích thú ôn nhu hỏi thăm.
Lam Thư Nguyệt không cáchnào chớp mắt, nàng dĩ nhiên biết bộ dáng hắn đẹp mắt, nhưng mới vừa cườimột chút, khiến cho người ta cảm giác hắn thêm nhu hòa, có vẻ càng tuấn mỹ, làmcho nàng không nhịn được chăm chú nhìn hắn.
"Thư Nguyệt?"Long Nghiêm bị nàng nhìn thấy có chút không được tự nhiên, lại vẫn không nhịnđược lo lắng nàng làm sao.
Hắn đối với nàng thật tốt,cẩn thận quan tâm chăm sóc, hơn nữa chỉ đối với một mình nàng.
Làm sao bây giờ? Nàng làlàm sao? Chỉ là nhìn hắn như vậy, cũng tự mình đỏ mặt nóng tai, nhịp tim thậtloạn.
"Nàng có phải làkhông thoải mái hay không? Gương mặt thật là đỏ, nóng rần lên sao?" Hắngiơ tay chạm trán của nàng, chân mày lo lắng nhíu lên, "Hơi nóng."Hắn lấy tay bắt mạch, phát hiện mạch tượng nàng dồn dập, trừ lần đó ra không cónhững bệnh trạng khác, ngẩng đầu nghi ngờ nhìnnàng, "Thư Nguyệt, nàng sao vậy?"
"Ta không sao, chẳngqua là cảm thấy. . . . . ." Gương mặt đỏ hơn.
"Cảm thấy như thếnào?"
"Ta chỉ là cảm thấy.. . . . . Phu quân thật là đẹp mắt."
Đường cong trên gương mặtLong Nghiêm trở nên cứng ngắc, gương mặt ở trong chớp mắt đỏ lên rồi, nàngkhông có chút nào che giấu ánh nhìn nóng bỏng, cả tâm rung động, không nhịnđược cúi người hôn bờ môi nàng.
Một hồi triền miên hônsâu, hai người hơi thở dồn dập.
"Đáng chết!"Long Nghiêm không nhịn được khẽ nguyền rủa."Đừng nhìn ta như vậy, bằng khôngta sẽ nhẫn không được!" Hắn không giữ được tự chủ nữa rồi.
Gương mặt Lam Thư Nguyệtcàng thêm đỏ, nhưng nàng vẫn e lệ nhắmmắt lại, hai tay vòng trên cổ của hắn, đem hắn kéo xuống, hôn hắn.
"Thư Nguyệt?"Hắn nồng đậm thở gấp, dường như muốn trì hoãn không được, nhưng là thân thể củanàng. . . . . .
"Ta. . . . . . Khôngcó chuyện gì, ta đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều, để cho ta trở thành thê tửchân chính. . . . . ." Lam Thư Nguyệt ngượng ngùng nói nhỏ.
Một lời quan trọng nàylàm cho tự chủ của hắn oanh một tiếng hỏng mất, đè nén dục vọng trong nháy mắt tan vỡ.
"Ta sẽ rất cẩn thận,rất cẩn thận. . . . . ." Giơ tay lên khẽ run vì nàng nhẹ thoát quần áo,nhìn thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, nhẹ giọng thở dài, ôn nhu yêu ngữ,tiên tử trong lòng hắn làm hắn tưởng nhớ hơn hai năm qua, tối nay cuối cùngcũng thuộc về hắn. . . . . .
Hắn vẫn còn quá mức kịchliệt.
"Nàng có khỏekhông?" Triền miên đi qua, Long Nghiêm bất an hỏi thăm nữ nhân nằm sấptrên người hắn.
Lỗ tai dán ở lồng ngựccủa hắn, nàng nghe tiếng tim hắn đập mạnh.
"Ừ." Lam ThưNguyệt đỏ mặt, có chút đau, nhưng cảm giác là tốt đẹp như vậy, cảm giác đau banđầu cũng không cảm thấy nữa.
"Vậy thì tốt."An lòng, hắn giơ tay khẽ vuốt ve lưngnàng.
Lam Thư Nguyệt được hắnxoa nhẹ giống như con mèo được thoả mãn, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn bận tâm đến sự kiện kia.
"Ừ?" LongNghiêm ôn nhu ôm lấy nàng, lấy một vài lọn tóc của nàng, tại đầu ngón tay xoay xoay .
"Phu quân có phải cóchuyện gì hay không?" Phanh! Thẳng thắn! Bên tai tiếng tim đập trong nháy mắt mất tốc độ, nhưng ngay sau đó liền vững vàng hơn.
"Ta đang suy nghĩnàng mới vừa nói, ta còn là không biết LamThư Nhật rốt cuộc làm khó ta cái gì. Thư Nguyệt, nàng nói cho ta biết đi!"Chuyện có thể để cho nàng bận tâm như vậy, hắn không muốn làm cho nàng để ởtrong lòng. Về phần chuyện"Mai Dịch Thần" . . . . . Nói sau đi! Dùsao hắn sẽ bảo toàn Lam trang không bị quấy rối .
"Ta nghe nói LongHoa ngày gần đây chuyên giành buôn bán của Lam trang, khiến cho Nhật ca cực kỳtức giận. Ngày đó Nhật ca không phải là tìm phu quân đi nói chuyện nàysao?" Nàng nhẹ giọng thở dài, hắn không muốn nói cho nàng biết tâm sự thậtcủa hắn sao?
Ách, hắn nghĩ tới, ngàyđó Lam Thư Nhật đích xác là tìm hắn"giảng dạy" đi, nhưng chuyện nhưvậy đối với hắn mà nói bây giờ không quan trọng, cho nên hắn không thèm chú ý,cũng lập tức bị hắn ném ra sau đầu.
Nhưng Lam Thư Nhật sẽ nóicho nàng biết chuyện như vậy sao?
"Nàng nghe ai nói?"
"Cho dù là ai nói,phu quân, mặc dù Nhật ca 『 hi vọng 』 chàng đi chịu trách nhiệm đối với việc buôn bán bịgiành đi, nhưng chàng có thể không cần để ở trong lòng, buôn bán bị giành coinhư xong, Lam trang buôn bán tổn thất một chút cũng tốt, Nhật ca cũng không cầnbận rộn ngày đêm."
Long Nghiêm khiêu mi. Thìra là Lam Thư Nhật muốn hắn đi bàn bạc cùng Long Hoa, khó trách nàng cho rằnghắn sẽ vì thế mà khó xử. Nhưng Long Hoa thường ngày mặc dù cà lơ phất phơ,nhưng hắn không cho rằng Long Hoa ngu ngốc, tại sao phải làm ra chuyện ngu xuẩnnhư thế chứ? Rõ ràng thích Lam Thư Nhật, rồi lại cố ý cùng hắn đối nghịch,thích một người, không phải là đối với người kia càng thêm quan tâm sao?
Ha! Hắn bây giờ khônghiểu nổi nữa! Cho nên nói, ý nghĩ mỗi người không giống nhau, không thể trôngnom những người khác nghĩ gì.
"Thư Nguyệt, nàngyên tâm, ta sẽ không làm chuyện ta không thích, chẳng qua nếu như Long Hoa làmquá mức..., ta sẽ ra mặt cho hắn một bài học, dù sao lấn đến trên đầu Lam giata, ta không thể ngồi nhìn." Chỉ là bởi vì hắn ngu ngốc để cho Thư Nguyệtlo lắng như vậy, hắn chết vạn lần cũng không hết tội!
Lam Thư Nguyệt kinh ngạc nháy mắt mấy cái, nâng nửa người trên dậy, ngẩngđầu nhìn hắn.
Chàng nói. . . . . . Lấnđến trên đầu Lam gia « ta » ?
"Thế nào?"
"Phu quân cảm thấymình là người Lam gia?"
"Hả? Ta không phảisao? Ta cho rằng ta đã gả vào Lam gia, chính là người của Lam gia, không phải sao?"Long Nghiêm không hiểu."Chính là ta cũng nên sửa họ Lam?" Lam Nghiêm.. . . . . Lam Long Nghiêm? Ừm, đọc không quá thuận miệng, dứt khoát đổi tênkhác đi, phải gọi Lam gì đây?
"Phu quân thật khôngngại sao?" Chuyện này ngay cả nam nhân yếu đuối đều vẫn cảm thấy sỉ nhục,tại sao chàng có thể nói tự nhiên như vậy? Kỳ quái hơn chính là, từ trong miệng chàng nói ra, lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Để ý cái gì?"
"Tất cả, chuyện ởrể, chuyện Nhật ca làm khó dễ chàng, chuyện người ta thêm mắm dặm muối. . . . .." Chuyện này để cho nàng khó xử.
"Thư Nguyệt."Hắn ôn nhu ôm mặt của nàng, "Chung sống mấy ngày nay, nàng nên đối với tacó chút hiểu rõ đi? Ta giống như là sẽ ủy khuất mình sao?" Thì ra là nàngđối với những chuyện kia để ý như vậy."Ta không phải đã nói rồi ư, ta sẽkhông làm những chuyện mình không thích."
"Nhưng là tất cả mọingười. . . . . ."
"Người khác dù muốnthế nào, nói như thế nào, đều là chuyện của người khác! Cho tới nay ta chính làkhông hiểu nổi điểm này, tại sao dường như mỗi người sẽ đem ý nghĩ của ngườikhác coi trọng như vậy, thậm chí muốn nguỵ trang, như vậy không cảm thấy mệtsao? Mỗi người có một ý nghĩ khác nhau, nàng có thể lo chu toàn sao?"
"Long Hoa thường nóita vô tình, ích kỷ, nàng cũng cảm thấy như vậy sao?" Mặc dù hắn một chútcũng không cảm thấy.
"Phu quân để ý ýnghĩ của ta?" Cùng lối nói của chàng chẳngphải trước sau mâu thuẫn!
Đổi lại Long Nghiêm liềngiật mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chút."Ừ, ta để ý." Thật là cảmgiác mới mẻ.
"Tại sao vậychứ?" Nàng cười yếu ớt.
"Ta nghĩ bởi vì tađể ý nàng nên cũng để ý ý nghĩ của nàng ."
"Cho nên, ta để ýgia nhân của ta, vì vậy sẽ để ý cảm giác của bọn họ, về những lời thêm mắm dặmmuối của người ngoài cũng là bởi vì ta để ý đến phu quân, cho nêncũng đang suy nghĩ cho cảm giác phu quân, không phải như thế sao?" Nàngmỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn.
"Bởi vì để ý. . . .. . Là thế này phải không?" Long Nghiêm có chút mờ mịt."Cho nên LongHoa nói rất đúng, ta ích kỷ vô tình, bởi vì ta chưa từng để ý bọn họ?" Lờinói tuy như thế, có thể coi là hiện tại, hắn vẫn cảm thấy thờ ơ.
"Không phải vậy, nếunhư phu quân thật ích kỷ vô tình, Long Hoa cũng sẽ không tôn kính sùng báingười đại ca này. Nếu thật ích kỷ vô tình,chàng ban đầu cũng sẽ không ra taycứu ta rồi, không phải sao?"
Hắn rất muốn nói cho nàngbiết hắn không thèm để ý, nhưng nhìn bộ dạng nàng nghiêm túc, hắn lại nói khôngra ba chữ "không quan trọng". Chẳng qua là gật đầu một cái, coi nhưlà tiếp nhận ý nàng, bởi vì nàng không giống hắn, nàng rất để ý suy nghĩ củangười khác.
Lam thư Nguyệt ônnhu chăm chú nhìn hắn, ít nhiều có thể hiểu được ý nghĩcủa hắn giờ phút này, khẽ mỉm cười, lần nữa nằm ở lồng ngực của hắn. Chẳng lẽhắn không biết, biểu hiện của hắn chính là " để ý" sao?
Đối với phương diện biểuhiện tình cảm, hắn giống như hàitử mới học, có lẽ trong tương lai hắn sẽ có biểu hiện tốt hơn.
Ôn nhu cười, nàngdần dần chìm vào giấc mộng.
Cảm giác được nàng nhẹnhàng hô hấp, biết nàng đã ngủ, ở đỉnh đầu nàng ấn xuống nụ hôn ôn nhu, hắnnhắm mắt lại.
----------------
Chuẩn bị trước, hắn nghĩtới. . . . . .
Lại đổi tên là gì đây?
Sáng sớm Tú khinh lâu đãtới hai người khách không mời mà đến, Lam lão gia cùng Lam Thư Nhật.
"Cha, Nhật ca."Lam Thư Nguyệt từ trong gương đồng nhìn thấy phụ thân cùng đại ca vào cửa, mỉmcười lên tiếng chào hỏi."Chào buổi sáng."
Lam lão gia cùng Lam ThưNhật lăng ngốc ở cửa, kinh ngạc đứng nhìn người sau lưng Lam Thư Nguyệt vì nàngchải đầu . . . . . . Long Nghiêm?
Không phải là Hoa Quế, làLong Nghiêm, bá chủ Ma thành Long Nghiêm!
Long Nghiêm lãnh đạm liếcra cửa một cái, quay lại tầm mắt, đáp lại ánh mắt mong đợi của Lam Thư Nguyệt trong gương đồng, hắn dừng một chút,mới quay đầu lại nhìn Lam gia phụ tử nói: "Chào buổi sáng."
Lam Thư Nguyệt nở nụ cườitươi, làm cho Long Nghiêm cảm thấy một câu chào nói xong quá đáng giá.
"Tốt lắm, ta hôm naytết rất xinh đẹp." Hắn tết đuôi sam thay nàng lại đưa đến trước ngực để cho nàng kiểm tra.
"Ừ, cám ơn phuquân."
"Cái đó. . . . . .Nhi tử a. . . . . ." Lam lão gia tựa vào bên tai Lam Thư Nhật nói nhỏ.
"Chuyện gì?Cha."
"Người này. . . . .. Thật sự là bá chủ Ma thành『 tiếng xấu rõ ràng 』 sao?"
"Không, con cảm thấyhắn là con cún Thư Nguyệt mới nuôi, " Lam Thư Nhật cũng thấp giọng trả lời."Hơn nữa đang làm huấn luyện."
"A, ừ." Lam lãogia rất là tán đồng gật đầu.
"Cha, Nhật ca, đivào ngồi đi!" Lam Thư Nguyệt được Long Nghiêm đỡ dựa vào người, tiến lênkêu hai cha con vào cửa, cũng vì bọn họ rót hai chén trà thuốc."Đây là phuquân vì nữ nhi điều chế trà thuốc, uốngrất ngon, hai người cũng uống thử đi."
Lam lão gia nhìn sắc mặtnữ nhi phấn nộn, trong lòng cảm thấy rất là vui mừng, bộ dạng nàng rất vui vẻ,rất hạnh phúc.
"Mùi vị khôngtệ." Lam Thư Nhật uống một hớp, rất là kinh ngạc.
"Ha ha, uống ngonchứ! Muội cũng nói với phu quân như vậy." Nàng cao hứng cười."Phuquân rất lợi hại, cái gì cũng đềulàm được, muội thật bội phục đó!"
Long Nghiêm đột nhiênđứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ không biết đang bận cái gì.
"Hắn sao vậy? Mấthứng?" Lam Thư Nhật cau mày.
"Không phải vậy, phuquân lại xấu hổ." Lam Thư Nguyệt cười nhẹ.
"Ta không có."Long Nghiêm quay đầu lại bác bỏ -- gương mặt đỏ bừng a.
"Ngươi có, ngươi đỏmặt." Lam Thư Nhật cười ha ha. Hắn hoàn toàn không ngờ tới bá chủ Ma thànhlà người đáng yêu như vậy.
Long Nghiêm trừng hắn mộtcái, trở lại bên cạnh Lam Thư Nguyệt ngồi xuống.
"Sáng sớm tới nơinày quấy rầy chúng ta, rốt cuộc có chuyện gì?" Hắn không khách khí chất vấn.
"Phu quân. . . . .." Lam Thư Nguyệt dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay của hắn.
Long Nghiêm phiết môi,bất đắc dĩ im lặng.
"Không có việc gì,chỉ là thật lâu không cùng Thư Nguyệt dùng đồ ăn sáng nên tới đây ." Lamlão gia sờ sờ đầu nữ nhi.
"Chúng con bây giờăn dược thiện, " Long Nghiêm nhắc nhở bọn họ.
"Không sao cả, chúngta cũng cùng nhau ăn."
"Phòng bếp chuẩn bịsố lượng có thể không đủ. . . . . ."
"Yên tâm, yên tâm,lúc trước muốn đi qua đã phân phó phòng bếp." Lam Thư Nhật cười xấu xa.
Đáng ghét, đến có chuẩnbị ! Long Nghiêm ở trong lòng khẽ nguyền rủa. Lam Thư Nhật rõ ràng là tiểu hồli, tại sao vừa đụng Long Hoa, liền biến thành một người khác?
Không bao lâu, đồ ăn sángđược đưa lên.
"Ừ, không tệ lắm! Tacòn tưởng rằng dược thiện chính là có mùi thuốc nồng đậm gì đó, không nghĩ tớingược lại mát mẻ ngon miệng, ăn ngon cực kỳ." Ăn miếng thứ nhất, Lam lãogia liền không nhịn được tán thưởng.
"Cha, đây là phuquân đặc đặc biệt vì nữ nhi trù tính đó." Lam Thư Nguyệt cười đến hạnhphúc.
Gương mặt Long Nghiêm lạihơi đỏ lên.
"Đúng rồi, nếu nhạcphụ cùng Thư Nhật đều ở đây, con vừa đúng có chuyện muốn thỉnh hai người cho ýkiến." Long Nghiêm nói sang chuyện khác.
"Ách? Chuyện gì, nóinghe một chút." Lam lão gia tràn đầy hứng thú.
"Chẳng qua là chuyện,mấy ngày nay không biết nên lấy tên gì. . . . . ."
"Gọi là? !" Lamgia phụ tử đồng dạng kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn về bụng Lam ThưNguyệt, chẳng lẽ. . . . . .
"Đúng, ta muốn sửahọ Lam, nhưng là phải gọi Lam gì đây? Hai người cho ý kiến đi!"
"Ngươi. . . . . .Muốn sửa họ Lam? !" Lam gia phụ tử càng thêm kinh hãi.
"Phu quân?"Nàng không nghĩ tới hắn còn ghi nhớ chuyệnnày.
"Đúng, mọi ngườicảm thấy lấy tên gì thì tốt?"
Hai cha con nhìn nhau mộtcái, vùi đầu ăn cháo, tâm cổ quái đoán, trong lòng Long Nghiêm rốt cuộc đangsuy nghĩ gì a?
"Ta là suy nghĩ, ThưNguyệt yêu mai, dứt khoát ta gọi Lam Mai. . . . . ."
"Phốc --" mộthớp thuốc cháo phun ra.
"A!" Lam ThưNguyệt kêu lên một tiếng, tiếp theo một cái chớp mắt đã được Long Nghiêmbảo hộ trong ngực, tay áo hắn vung lên, đem cháo văng tung tóe toàn bộ đưa trở về.
Hai cha con một đầu gươngmặt toàn cháo, kinh ngạc nhìn chằm chằmđối phương, sau đó đồng thời cười thật to ra ngoài.
"Trời ạ, Lam Mai,hắn nói muốn đổi tên gọi Lam Mai. . . . . ."
Bọn họ một vỗ bàn cuồngtiếu, một cười đến gãy lưng rồi, thiếu chút nữa té dưới bàn.
Không cần nói nhiều, LongNghiêm cũng biết bọn họ đối với danh tự này quancảm, dĩ nhiên, hắn có thể không cần để ý, nhưng nhìn lên thấy Lam Thư Nguyệtche miệng cười trộm, hai vai liều chết run rẩy, hắn lập tức quyết định buông tha cho cái tênnày, mệt hắn còn cảm thấy cái này tên này thật phong độ. . . . . .
"Ta còn có những tênkhác, giống hai người, tên đệm là Thư, gọi Lam Thư Thái, vừa nghe đã cảm thấythoải mái, kêu lên cũng thoải mái."
"Oa ha ha ha. . . .. . Thư Thái, thoải mái. . . . . ." Cười cuồng dại, Lam Thư Nhật thật sựngã dưới bàn đi, vẫn ngồi ở trên đất vỗ mạnh.
"Vậy ta rốt cuộc têngọi là gì?" Dù sao cũng là tên mình!
"Phu quân, chàng vẫnlà. . . . . . Gọi Long Nghiêm. . . . . . Là được. . . . . ." Ưm, nàng cườiđến thật là thống khổ đó, không thể cười nữa.
"Đúng đúng đúng, convẫn là. . . . . . khụ khụ, gọi Long Nghiêm là tốt." Lam lão gia ho khan,thân là trưởng bối, chung quy không nên quá mức thất thố, mặc dù thật quá buồncười.
"Nam tử hán đạitrượng phu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ngươi không cần sửa họ Lam,cũng là người Lam gia." Rốt cục, Lam Thư Nhật cũng dần dần nhịn được nụcười, gián tiếp nói cho hắn biết, bọn họ chân chính tiếp nhận hắn. Em rể thú vịnhư vậy, cuộc sống cũng không buồn tẻ.
Sắc mặt Long Nghiêm cóchút cổ quái cùng mê muội."Nhưng ta đã sửa đổi rất nhiều tên."
"Gì? ! Ngươi sửađổi. . . . . . Rất nhiều tên?" Lam Thư Nhật kinh ngạc."Chẳng lẽ trướckia ngươi không gọi là Long Nghiêm?" Là thế này phải không? Cho nên tìnhbáo của hắn mới không tra được quá khứ của "Long Nghiêm"?
"Long Nghiêm cái tênnày là đến Ma thành không bao lâu mới đổi, dùng hơn hai năm ."
"Tại sao ngươi muốnmai danh ẩn tích? Là có nguyên nhân gì sao?" Lam Thư Nhật để mắt, thần sắcngưng lại.
"Mai danh ẩn tích?Tại sao ngươi cùng Long Hoa đều nói lời giống vậy? Ta chỉ là cảm thấy hai chữLong Nghiêm này không tệ, cho nên liền đổi tên." Hắn thuận tiện giải thíchhai chữ Long Nghiêm này từ đâu tới.
Ba người há hốc mồm cứnglưỡi, cũng bởi vì như vậy mà đổi tên? Không thể nào!
"Nói như vậy, LongHoa không phải là anh em ruột của ngươi? Vẫn là hắn cũng thích đổi tên ?"Lam Thư Nhật đầu tiên phục hồi lại tinh thần.
"Chúng ta là huynhđệ kết nghĩa, Long Hoa cùng Long Ngâm đều là ta đặt tên."
"Long Ngâm?"Còn có một người nữa?
" Nhị đệ kết bái,trước mắt hắn đang ở kinh thành, chưa tới Ma thành."
Lam Thư Nhật có chút nghingờ nhìn hắn."Kỳ quái, trước kia cùng nói chuyện vớingươi, miệng của ngươi chặt giống như vỏ trai, hôm nay tại sao lại trảlời?" Mặc dù hắn vẫn giống mộttờ giấy không lộ vẻ mặt gì, ngữ điệu nói chuyện cũng lạnh nhạt giống trước đây.
"Bởi vì Thư Nguyệtđể ý đến mọi người." Long Nghiêm thành thật nói.
Ý tứ chính là hắn bị bắtbuộc? Ha ha. . . . . . Ha ha a. . . . . . Thư Nhật thể hiện rõ tâm tính hồ ly không bỏ sót, điểm nàycó thể lợi dụng thật tốt.
"Vậy ngươi trước kiatên gì?"
"Bao lâu trướckia?" Long Nghiêm hỏi.
"Chính là. . . . .." Ngừng một lát, Lam Thư Nhật kinh ngạc nhìn hắn."Chẳng lẽ ngươi sửađổi rất nhiều tên họ?"
"Là rất nhiều, cótên mình tự đổi, có tên không biết vì sao người khác gọi như vậy ." LongNghiêm nhún vai."Nhưng đa số ta đều quên."
Thở ra, hắn từ từ đónnhận tin tức này làm cho người ta kinh ngạc ."Ngươi nhớ cáinào?"
"Ừm. . . . . ."Long Nghiêm suy tư, "Mai Dịch Thần" tạm thời không đề cập tới, hắncòn nhớ rõ cái nào?"Ta nhớ được có một đoạn thời gian, có người thay talấy tên Tiêu đoạn hồn, người giang hồ mỗi lần vừa nhìn thấy ta liền hô to cáigì 『 đoạn hồn tiêu, tiêu ra hồn đoạn 』."
Lam Thư Nhật chợt nhảylên, lúc này thật sự bị giật mình.
Tiêu đoạn hồn? ! Hắn làTiêu đoạn hồn? !
"Đại ca?" LamThư Nguyệt bị hắn dọa sợ hết hồn."Có cái gì không đúng sao?"
"Thư Nhật, saovậy?" Lam lão gia nghi vấn.
Lam Thư Nhật trái timcuồng loạn, cha cùng muội muội không biết chuyện giang hồ, cho nên cũng khôngbiết tin đồn Tiêu đoạn hồn đáng sợ, tàn nhẫn đến cỡ nào, mà trước mắt muội muộinày . . . . . . Muội muội nuôi cún này, vậy mà lại là tiêu đoạn hồn trên gianghồ người người nghe mà biến sắc. Tiêu đoạn hồn mất tích tám năm ? Thật là. . . . . . Một, điểm, cũng, không, giống!
"Hắc ngọc tiêu đâu?Nếu như là tiêu đoạn hồn, vậy hắc ngọc tiêu đâu?" Nam nhân muốn thay đổitên là Lam Mai hoặc Lam Thư Thái, có chỗ nào giống như đoạn hồn Tu La kinhkhủng trong lời đồn?
" Ách, hắc ngọc tiêuư, bởi vì chúng ta quyết định làm ăn kiếm tiền xây Long gia bảo, nhưng là làmăn cần tiền vốn, cho nên mang đi cầm."
Lam Thư Nhật nháy mắt mấycái, ngây ngốc một lúc lâu."Ngươi. . . . . . Đem hắc ngọc tiêu cầm đi đểlàm buôn bán?"
"Đúng vậy, "
"Ta không tin!"Tiêu đoạn hồn đem hắc ngọc tiêu đi cầm? Cái này mới làm giang hồ chê cười ?
"Ta có biên lai cầmđồ, có điều lúc muốn chuộc, không biết nhét vào đâu, nhưng vẫn đi chuộc, giátiền ngược lại cao hơn ta dự liệu rấtnhiều!" Cho nên cảm thấy không có giá trị biên lai cầm đồ cũng liền tùytiện ném loạn.
"Dĩ nhiên cao a! Aidám cùng tiêu đoạn hồn cò kè mặc cả ! Ta xem hiệu cầm đồ kia khẳng định đem tấtcả ngân lượng dâng tặng cho ngươi nữa!" Hắc ngọc tiêu thì đồng nghĩa vớithân phận Tiêu đoạn hồn, chỉ cần ở trên giang hồ, không người nào không biết!Nhận phiếu buôn bán này, nhất định là đóng cửa.
"Đại ca, rốt cuộc,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người đang nói cái gì?"
Lam Thư Nguyệt cùng Lamlão gia đều không hiểu ra sao.
"Không sao!"Lam Thư Nhật liếc mắt, người muốn đổi tên gọi Lam Mai chính là tiêu đoạn hồn,để hắn nói lời đồn này ra giang hồ thì chỉ toàn khinh bỉ a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]