Nhìn người trên giường anổn ngủ, Long Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, có chút tức giận lời nói của Long Hoa,nhưng Long Hoa nói cũng không sai, hắn không còn là một mình nữa, hắn có mộtnhược điểm, chính là Lam Thư Nguyệt.
Thật ra thì, ngay từ lúchai năm trước ở Cảnh Sơn tự cứu nàng, hắn vì tìm nàng nên mới quyết định ở Mathành định cư thì lúc đó nàng cũng đã thành nhược điểm của hắn rồi!
"Meo. . . . .." Tròn trịa vẫn nằm ở trên vai hắn kêu to một tiếng.
"Xuỵt!" LongNghiêm lập tức xuỵt nhẹ, đứng dậy đem nó thả ra ngoài phòng."Đi hoạt độngmột chút, đừng đến quấy rầy Thư Nguyệt." Con mèo coi như là động vật hoạtđộng ban đêm, chẳng qua là trải qua nuôi, loại tập tính này có chút không rõràng, nhưng mấy ngày gần đây, tròn trịa ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tốitinh thần sáng láng xuất hiện. Hắn đành phải chịu trách nhiệm "quảngiáo" nó, không để cho nó tới quấy rầy Thư Nguyệt.
Trở lại mép giường ngồixuống, nhìn nàng, hắn suy nghĩ lộn xộn.
Hắn không quan tâm nàngtrở thành nhược điểm của hắn, nhưng hắn lại không thể không quan tâm chuyệnmình làm liên lụy tới nàng. Nếu như bởi vì hắn mà để cho nàng bị thương tổn,hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân!
"Phu quân?" Mơmơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bóng đen bên giường trái tim LamThư Nguyệt mãnh liệt giật mình, bình tĩnh nhìn lên, sau đó thấy rõ ràng là ai,nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại để cho vẻ mặt hung tợn của hắn làm cho sợ hết hồn.
Long Nghiêm phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cau-meo/2213244/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.