Bên vách núi gió lớn gào thét bên tai, hai tay Khương Tự gắt gao bám vào sườn vách núi, thân thể lung la lung lay.
Bàn tay non mềm của nàng đã máu thịt lẫn lộn, thân thể đang dần dần tụt xuống, lại không hề có ý định buông tay.
Nàng không nỡ chết.
Nàng vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ bi thảm, cùng A Cẩn tương thân tương ái, ngày tháng đáng giá chờ đợi còn đang ở phía sau.
Nàng chết rồi, A Cẩn chỉ còn lại một mình.
Ôm ý niệm như vậy, lúc Khương Tự cạn kiệt sức lực lại chợt sinh ra một luồng sức mạnh, toàn bộ thân thể nhích lên trên được một chút.
Một đôi giày thêu chỉ bạc xuất hiện ở trước mặt nàng.
Khương Tự cố hết sức giương mắt nhìn lên.
Tề Vương phi khóe môi treo nụ cười lạnh, cùng bộ dạng dịu dàng khoan dung ngày thường tưởng như hai người khác nhau.
“Thất đệ muội thật đúng là ngoan cường nha.”
Khương Tự dùng sức cắn môi.
Đến lúc này, nàng nào còn không rõ.
Nàng và Tề Vương phi cùng đi chùa Bạch Vân dâng hương gặp ngựa nổi điên, hiện tại nàng treo ở bên vách núi cận kề cái chết, mà Tề Vương phi lại đứng ở trước mặt nàng khí định thần nhàn.
Lần sinh tử kiếp này, Tề Vương phi chính là hung thủ!
“Vì sao?” Khương Tự hỏi.
Nàng nghi hoặc, không cam lòng, phẫn nộ, lại chỉ duy nhất không cầu tình.
Đối phương nếu đã động thủ, cầu tình không đáng một xu, chẳng qua là tự rước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081613/chuong-836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.