Tần Vương là đứa thứ nhất bị loại.
Tần Vương là con nuôi, dưới tình huống có con ruột, ông có rộng lượng cũng không nghĩ sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho con nuôi.
Lão Tứ —— nghĩ đến Tề Vương, Cảnh Minh Đế liền theo bản năng nhíu mày.
Trước xuống tay với vợ cả, sau tính kế Thái Hậu, người như vậy ngồi lên vị trí đó có thể đối xử tử tế với các huynh đệ? Ông là không tin.
Lão Ngũ là cái chày gỗ, nếu như làm hoàng đế…… Nói không chừng ngôi vị hoàng đế bị người ta lừa đi rồi còn giúp người ta kiếm tiền kìa, như vậy ông còn có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?
Lão Lục cũng không tệ lắm, Trang phi cũng là người bớt lo, nhưng lão Lục đại hôn đã gần hai năm mà tức phụ lão Lục vẫn không có động tĩnh gì, đây cũng là một nỗi lo âm thầm.
Còn về lão Thất —— Cảnh Minh Đế theo bản năng muốn lướt qua Úc Cẩn, lại hậu tri hậu giác nhớ ra lão Thất hiện giờ cũng không phải là thằng nhóc đáng thương từ nhỏ bị đưa ra cung kia, mà là con trai của Hoàng Hậu.
Cẩn thận ngẫm lại, lão Thất trừ đọc ít sách ra, những mặt khác thật sự không kém, hiện giờ ngay cả chênh lệch thân phận cũng đã đuổi bằng, không, thậm chí còn cao hơn.
Lão Lục với lão Thất……
Cảnh Minh Đế nhất thời do dự.
Thời gian hơi lâu, Phan Hải không yên tâm đi tới: “Hoàng Thượng, uống ly trà đi.”
Cảnh Minh Đế tiếp nhận chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081574/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.