Cảnh Minh Đế chần chờ một chút, hỏi Phan Hải: “Trẫm triệu hắn?”
“Hoàng Thượng không có triệu kiến Hàn Chỉ Huy Sứ.” Phan Hải cụp mi rũ mắt trả lời.
Cảnh Minh Đế xoa xoa mi tâm, thở dài: “Truyền hắn tiến vào.”
Ông hiện tại thật đúng là chim sợ cành cong, ngay cả Hàn Nhiên cầu kiến đều phải nghĩ này nghĩ nọ.
Hàn Nhiên thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ, cơ hội bẩm báo công việc với ông tự nhiên nhiều, những cái này chẳng qua chỉ là chính vụ hằng ngày thôi.
Không chờ bao lâu, Hàn Nhiên nhanh nhân bước vào: “Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”
Cảnh Minh Đế liếc hắn một cái, hỏi: “ Có việc?”
Hàn Nhiên khom người nói: “Hôm nay thuộc hạ vi thần ở chùa Phúc Đức tra được một ít tình huống dị thường, vi thần đặc biệt tới bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe ba chữ “ chùa Phúc Đức”, lập tức nghĩ tới Từ Ninh Cung.
Hôm nay Thường ma ma của Từ Ninh Cung đi chùa Phúc Đức, mà mẫu hậu chính là bởi vì nghe xong tin tức Thường ma ma mang về mới té xỉu.
“Nói!” Cảnh Minh Đế cầm lấy chặn giấy bạch ngọc, một tay chỉ Hàn Nhiên.
Hàn Nhiên sợ tới mức run lên, dư quang bất mãn lườm Phan Hải một cái.
Đã sắp đến đầu hạ rồi, không thể để một cái quạt xếp ở trên long án cho Hoàng Thượng à, làm lão Hoàng Thượng hơi một tí lại cầm chặn giấy là sao chứ hả?
Hít sâu một hơi, Hàn Nhiên nói: “Có hai phụ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081550/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.