Chương trước
Chương sau
Trên ngự phố phía Nam Tuyên Đức lâu, cách không xa có một tòa thải lâu đăng sơn*, đặc biệt tòa thải lâu sơn trước cửa Tuyên Đức lâu là bắt mắt nhất.

Đó là một tòa đăng sơn được xưng là ngao sơn, hai ngao trụ dài hơn hai mươi trượng, cự long quay quanh trên đó, miệng ngậm đèn sáng, làm mấy chục vạn ngọn đèn hoa cùng sáng lên, cẩm tú cùng sáng, đoạt hồn nhân tâm.

Phúc Thanh công chúa nhìn đèn sáng trong miệng rồng đến ngây dại.

Năm trước nàng đã xem qua thịnh cảnh phúc song long hàm chiếu này rồi, nhưng hôm nay xem lại, vẫn như cũ cảm xúc bành trướng.

Thế gian cảnh đẹp nhiều như vậy, có thể nhìn thấy thật là tốt.

Nàng nghĩ như vậy, không khỏi nhìn về phương xa.

Trên ngự phố ca vũ tạp kỹ, tiếng cười nói hân hoan, quả thực là thỉnh cảnh phồn hoa.

Phúc Thanh công chúa ít nhiều có chút tiếc nuối.

Nàng là công chúa, muốn như những nữ tử tầm thường trong tết Nguyên Tiêu tay cầm hoa đăng tùy ý du ngoạn chỉ là vọng tưởng.

Chỉ là những tiếc nuối này ngược lại đã bị Phúc Thanh công chúa đè xuống.

Chính vì nàng là công chúa, mới có thể đứng ở trên Tuyên Đức lâu này xem đèn ngắm cảnh, không phải ưu phiền vì cuộc sống, nếu như còn không biết đủ chính là không tiếc phúc.

Lúc này dưới lầu, cũng có người đang ngắm kỳ cảnh song long hàm chiếu.

“Hôm nay thật là náo nhiệt, đáng tiếc A Hoan còn nhỏ, không tiện mang nó tới xem.” Khương Tự đi ở trên đường đèn lồng lộng lẫy, có chút tiếc nuối.

Có nhiều nha hoàn, bà tử cùng bà vú như vậy, mang A Hoan tới ngắm đèn không thành vấn đề, chỉ là nàng lo đêm nay trên Tuyên Đức lâu sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó xảy ra hỗn loạn, vì lý do an toàn nên vẫn lưu lại nữ nhi trong phủ.

Ngẫm lại dáng vẻ vô cùng đáng thương của A Hoan khi hai người ra cửa, trong lòng Khương Tự càng thêm hụt hẫng.

Úc Cẩn kéo tay Khương Tự, lại không có ý tưởng này: “Chúng ta khó có dịp cùng nhau ra ngoài, đừng nghĩ đến khuê nữ nữa.”

Sang năm lúc này A Hoan đã biết chạy, đến lúc đó có muốn bỏ lại khuê nữ chỉ có hai người du ngoạn sẽ không còn dễ dàng.

Cơ hội thế này, rõ ràng nên quý trọng mới phải.

Hai người kéo tay rong chơi trong biển đèn lồng, đột nhiên một mảnh hoan hô vang lên, không khỏi dừng chân ngẩng đầu.

Liền thấy trên trời pháo hoa nở rộ, một tiếng tiếp một tiếng, rất nhanh nở khắp bầu trời.

Trong một khắc này, vô số người đều ngẩng đầu xem pháo hoa, cũng bao gồm người trên Tuyên Đức lâu.

Cảnh Minh Đế nâng Thái Hậu, khóe miệng mỉm cười: “Mẫu hậu cảm thấy pháo hoa nơi này thế nào?”

Thái Hậu cười nói: “Tự nhiên là đẹp, ai gia đã rất nhiều năm không nhìn thấy.”

“Vậy sau này hằng năm mẫu hậu đều tới xem, nhi tử và Hoàng Hậu sẽ bồi ngài.” Cảnh Minh Đế thấy Thái Hậu thích, tâm tình rất tốt.

Khóe mắt Hoàng Hậu vốn luôn lưu ý Phúc Thanh công chúa, nghe Cảnh Minh Đế nhắc tới mình, vội cười phụ họa.

“Các ngươi có hiếu tâm này, ai gia nhìn cái gì cũng đều đẹp.” Ánh đèn chiếu rọi, mặt mày Thái Hậu càng thêm tường hòa.

“Ngài thích là tốt rồi.”

Hoàng Hậu thừa dịp Cảnh Minh Đế cùng Thái Hậu nói chuyện, dư quang theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Phúc Thanh công chúa, đột nhiên biến sắc.

Phúc Thanh công chúa vừa rồi còn ở cách đó không xa ngắm đèn giờ không thấy đâu nữa.

Hoàng Hậu vội nhìn khắp bốn phía.

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, là thanh âm của nữ hài tử trẻ tuổi, ngay sau đó là một tiếng bịch vang lên.

“Có người từ trên lầu rơi xuống ——”

Trên đường một mảnh rối loạn, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp.

Pháo hoa đầy trời không người thưởng thức, tất cả mọi người đều như thủy triều lao về phía Tuyên Đức lâu.

“Xảy ra chuyện gì?” Úc Cẩn đang kéo tay Khương Tự dừng chân trước một đèn lồng thỏ ngọc cao cỡ một người, thấy biến cố đột nhiên phát sinh, nhạy bén nhìn về phía Tuyên Đức lâu.

Khương Tự có chút ngoài ý muốn, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Hậu để ý Phúc Thanh công chúa như vậy, nàng tin tưởng có nàng nhắc nhở Phúc Thanh công chúa hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.

Xảy ra sớm tốt hơn so với xảy ra muộn, nếu tết Nguyên Tiêu năm nay không có việc gì, lúc này cũng không thể chờ đến sang năm nàng lại lấy lý do nằm mơ tiến cung cảnh báo.

“Hình như là Tuyên Đức lâu đã xảy ra chuyện, chúng ta có đi xem không?”

Úc Cẩn gật đầu: “Vậy thì đi nhìn xem.”

Lúc này trên Tuyên Đức lâu đã loạn thành một đoàn.

Hoàng Hậu nghe được tiếng kêu sợ hãi của nữ tử trẻ tuổi, sắc mặt đại biến, bước xa lao về phía thanh âm truyền đến.

“Hoàng Hậu ——” Cảnh Minh Đế hô một tiếng, theo bản năng túm chặt ống tay áo của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu lo lắng an toàn của ái nữ nào còn chú ý mấy cái này, dùng sức rút ống tay áo ra, suýt nữa làm Cảnh Minh Đế lảo đảo.

Một bên Phan Hải vội đỡ lấy Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế đứng vững, xấu hổ trong một chớp mắt, một bộ như không có việc gì nói với Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài đừng cử động, con qua bên kia nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Hoàng Thượng chú ý an toàn.” Thái Hậu dặn dò một câu, nhìn bóng lưng Cảnh Minh Đế vội vàng rời đi, ánh mắt thâm trầm. ( Vũ: Ta nghi bà này không phải TH thật)

Sau khi Hoàng Hậu tới gần nhìn thấy tình cảnh trước mắt, một trái tim nhấc tới cổ họng lúc này mới rơi xuống.

Phúc Thanh công chúa đang được Thập Tứ công chúa gắt gao ôm lấy, hai người đều là sắc mặt trắng bệch, một bên còn có cung nhân đang đu lan can nhìn xuống dưới.

“Đây là làm sao vậy?” Hoàng Hậu bước nhanh đi qua.

Phúc Thanh công chúa khóe mắt rưng rưng, cắn môi nói: “Mẫu hậu, Thanh Đại rơi xuống ——”

Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Phúc Thanh công chúa không đúng, lấy ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thập Tứ công chúa.

Thập Tứ công chúa thoạt nhìn cũng không tốt hơn Phúc Thanh công chúa bao nhiêu, thậm chí thân mình vẫn đang run rẩy, lại không quên hành lễ với Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, vừa rồi…… Thanh Đại đột nhiên duỗi tay đẩy Thập Tam tỷ, may mà cung tì bên cạnh đẩy nàng ta ra……”

Nghĩ đến tình hình vừa rồi, Thập Tứ công chúa liền nghĩ lại mà sợ.

Nàng nhớ kỹ Hoàng Hậu phân phó, một tấc cũng không rời Thập Tam tỷ. Vừa rồi pháo hoa bắn lên, Thập Tam tỷ nói bên này tầm mắt trống trải, kéo nàng tới bên này xem pháo hoa, ai ngờ cung tỳ kêu Thanh Đại thế mà lại muốn hại Thập Tam tỷ.

Thanh Đại là cung tỳ thiếp thân của Phúc Thanh công chúa, ai có thể nghĩ đến nàng ta sẽ hại chủ tử đâu?

Bởi vì quá ngoài ý muốn, cho dù Thập Tứ công chúa vẫn luôn theo sát Phúc Thanh công chúa, trong nháy mắt ấy vẫn không kịp phản ứng, may mà cách đó không xa có một cung tì xông tới đẩy Thanh Đại ra, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.

Hoàng Hậu cũng là nghĩ lại mà sợ.

Bà tuy dặn dò Thập Tứ công chúa, nhưng an nguy của nữ nhi đương nhiên không thể đặt hết lên người một tiểu nữ hài, người cung tỳ đẩy Thanh Đại ra chính là do bà an bài, có công phu trong người.

Sở dĩ nhắc nhở Thập Tứ công chúa, là bởi vì có Thái Hậu ở đây, sợ lúc ngoài ý muốn phát sinh vị cung tỳ kia không tiện tới gần, để ngừa vạn nhất thôi.

Nhưng Hoàng Hậu trăm triệu không nghĩ tới làm hại Phúc Thanh công chúa lại là Thanh Đại, cung tỳ bên người Phúc Thanh công chúa.

“ Tiện tì kia sao lại ngã xuống?” Hoàng Hậu lạnh giọng hỏi.

Khôi phục trấn định Phúc Thanh công chúa mở miệng nói: “Nàng ta tự mình nhảy xuống.”

Hoàng Hậu sửng sốt.

Thập Tứ công chúa nói theo: “Đúng vậy, nàng ta sau khi bị cung nhân đẩy ra liền thả người nhảy xuống, chúng con căn bản không kịp phản ứng ——”

Hoàng Hậu còn muốn hỏi lại, giọng nói trầm thấp của Cảnh Minh Đế đã truyền đến: “Hồi cung rồi nói.”

Dưới Tuyên Đức lâu, những người vọt tới cũng không dám tới gần, nữ tử ngã trên mặt đất rất nhanh đã bị thị vệ kéo đi.

Úc Cẩn mang theo Khương Tự đi tới, đồng dạng chạy tới còn có đám người Tề Vương.

Thị vệ thấy là mấy vị Vương gia, Vương phi, tự nhiên không có ngăn cản.

Lúc này Cảnh Minh Đế đi xuống lầu, liếc thấy mấy đứa con trai chạy tới xem náo nhiệt, nhất thời giận sôi máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.