Trên ngự phố phía Nam Tuyên Đức lâu, cách không xa có một tòa thải lâu đăng sơn*, đặc biệt tòa thải lâu sơn trước cửa Tuyên Đức lâu là bắt mắt nhất.
Đó là một tòa đăng sơn được xưng là ngao sơn, hai ngao trụ dài hơn hai mươi trượng, cự long quay quanh trên đó, miệng ngậm đèn sáng, làm mấy chục vạn ngọn đèn hoa cùng sáng lên, cẩm tú cùng sáng, đoạt hồn nhân tâm.
Phúc Thanh công chúa nhìn đèn sáng trong miệng rồng đến ngây dại.
Năm trước nàng đã xem qua thịnh cảnh phúc song long hàm chiếu này rồi, nhưng hôm nay xem lại, vẫn như cũ cảm xúc bành trướng.
Thế gian cảnh đẹp nhiều như vậy, có thể nhìn thấy thật là tốt.
Nàng nghĩ như vậy, không khỏi nhìn về phương xa.
Trên ngự phố ca vũ tạp kỹ, tiếng cười nói hân hoan, quả thực là thỉnh cảnh phồn hoa.
Phúc Thanh công chúa ít nhiều có chút tiếc nuối.
Nàng là công chúa, muốn như những nữ tử tầm thường trong tết Nguyên Tiêu tay cầm hoa đăng tùy ý du ngoạn chỉ là vọng tưởng.
Chỉ là những tiếc nuối này ngược lại đã bị Phúc Thanh công chúa đè xuống.
Chính vì nàng là công chúa, mới có thể đứng ở trên Tuyên Đức lâu này xem đèn ngắm cảnh, không phải ưu phiền vì cuộc sống, nếu như còn không biết đủ chính là không tiếc phúc.
Lúc này dưới lầu, cũng có người đang ngắm kỳ cảnh song long hàm chiếu.
“Hôm nay thật là náo nhiệt, đáng tiếc A Hoan còn nhỏ, không tiện mang nó tới xem.” Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081489/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.