“Cát Tường?” Nét mặt Úc Cẩn có chút cổ quái.
Nếu như hắn nhớ không lầm, Cát Tường là con mèo trắng thường xuyên nhìn thấy ở Ngự Thư phòng hoặc Dưỡng Tâm Điện, và luôn phớt lờ lão cha Hoàng đế - nhỉ?
Hình thể dần dần trùng khớp với Nhị Ngưu.
Bởi vì phát hiện con mèo trắng gọi là Cát Tường này không quan tâm tranh sủng cho lắm, tiểu nội thị hiểu chuyện lại tìm về hai con mèo, là chủng loại rất biết pha trò, nhưng cố tình Cảnh Minh Đế thích vẫn là con mèo trắng này, thường xuyên thích đút cho ít đồ ngon như miếng thịt, cá khô này nọ.
Cát Tường tuy hờ hững với chủ nhân, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc nể mặt ăn cá khô, dần dà béo lên một vòng.
Cảnh Minh Đế thấy vẻ mặt Úc Cẩn khác thường, không khỏi nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: “Trẫm chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, đi thôi.”
Đùa à, một con mèo mà thôi, ông sẽ sốt ruột phát hoả tìm về? Đương nhiên là sẽ rồi, có điều cần phải chờ đuổi nhi tử đi đã, bằng không cái mặt rồng của ông biết để ở chỗ nào?
Lo lắng Cát Tường chạy loạn khắp nơi, bị người không hiểu chuyện khi dễ, Cảnh Minh Đế vội vàng cho Phan Hải một ánh mắt.
Phan Hải tuy tiếp thu được ánh mắt của Cảnh Minh Đế, cũng lĩnh hội được ý tứ của ông, lại hiện ra vẻ mặt hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn mới không đi tìm!
Với sự ranh mãnh của con mèo trắng kia, nói không chừng ở lại Ngọc Tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081479/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.