"Bà ngoại nói phải, con người ắt có tương tự, tuy rằng không thường gặp, nhưng vẫn là có, là con suy nghĩ lung tung." Khương Tự cười phụ họa lời của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, tâm lại khẽ trầm xuống.
Vừa rồi bà ngoại tránh né ánh mắt nàng.
Phản ứng này ở trong mắt Khương Tự, ít nhất có tồn tại khả năng chột dạ.
Đối mặt với tôn bối, một vị lão nhân trải qua rất nhiều lại có thể có gì chột dạ?
Khương Tự không muốn hoài nghi trưởng bối thân cận, nhưng lời nàng nói với phụ thân và bà ngoại cơ hồ là giống nhau, phản ứng của phụ thân và bà ngoại lại hoàn toàn khác nhau.
Phản ứng đầu tiên của phụ thân là tò mò, không tin trên đời này lại có người tương tự nữ nhi, mà bà ngoại thì rõ ràng toát ra vẻ không vui.
Hiển nhiên phản ứng của Khương An Thành càng phù hợp lẽ thường hơn.
Từ Nghi Ninh Hầu phủ rời đi, Khương Tự không nói một lời, có vẻ khá trầm mặc.
Khương Trạm nhìn nàng: "Tứ muội, thoạt nhìn muội có tâm sự?"
Mấy chuyện rối ren này Khương Tự cũng không định cho huynh trưởng biết, cong môi cười nói: "Không có."
"Vậy sao muội buồn bã ỉu xìu?"
"Có hơi mệt thôi, dù gì cũng mới về hôm qua."
Khương Trạm có phần áy náy: "Đều là ta liên luỵ Tứ muội --"
Khương Tự trừng hắn một cái: "Nhị ca nói cái gì vậy. Đúng rồi, chuyện huynh bị người ám toán không báo với Hoàng Thượng à?"
Khương Trạm nghiêm mặt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081471/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.