Lúc Úc Cẩn chạy về khách điếm ở trấn nhỏ, quả nhiên cách hừng đông còn sớm.
Hắn không trực tiếp đi vào phòng trong, mà là cẩn thận lau sạch tay, lau mặt, thay bộ y phục giết người phóng hỏa ra, lúc này mới đi vào.
Phòng trong vẫn như cũ giữ sáng một ngọn đèn đêm.
Ngọn đèn dầu như hạt đậu, tản ra ánh sáng yếu ớt, có thể làm người ta mơ hồ nhìn thấy người đang ngủ trên giường.
Úc Cẩn nhẹ tay nhẹ chân đi qua, cởi giày lên giường, dựa sát Khương Tự nằm xuống.
Lúc này Khương Tự mở mắt ra, thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã trở lại?”
Trong bóng đêm, hai mắt Úc Cẩn sáng ngời, như có vô số tinh quang nhỏ vụn ở bên trong.
“Đánh thức nàng?”
Khương Tự cười cười: “Sao có thể ngủ say được.”
Úc Cẩn nghĩ thấy cũng đúng, hắn chạy đi giết người, A Tự tất nhiên lo lắng.
“Tộc trưởng Tuyết Miêu thế nào rồi?”
“Ta thả một mồi lửa……” Úc Cẩn nhẹ hẫng nói về sự tình đã trải qua.
Khương Tự yên lặng nghe, cuối cùng hỏi: “Xác định bị thiêu chết?”
Úc Cẩn không nhịn được mà bật cười: “Yên tâm đi, trăm phần trăm chết ngắc.”
Hắn chỉ thích A Tự như vậy, không giống những tiểu cô nương tầm thường nhìn thấy người chết đã sợ tới mức khóc lóc nỉ non, cũng thật quá phiền.
Đương nhiên, cho dù A Tự sợ hãi hắn cũng không chê phiền, đúng lúc có cơ hội cho hắn thể hiện.
Khương Tự nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081459/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.