Mùa đông nếu không có gió, phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Khương Tự ngồi ở trước gương trang điểm, đánh giá người trong gương.
Nữ tử trong gương thanh diễm như hoa Hải Đường nở rộ, có loại càng nở càng thịnh thế.
Nhưng trong lòng Khương Tự lại không dễ chịu.
Nhị ca chết trận, phu quân đi xa, tất cả đều như cự thạch đè nặng trong lòng, khiến nàng không giãn mặt ra được.
Mà lúc này, âm mưu đến từ Hiền phi cùng Tề Vương phi ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, làm nàng thu lại tâm tình sa sút, nâng cao tinh thần nghênh chiến.
Trên chiến trường có đao quang kiếm ảnh, trên triều đình, trong hoàng cung, trong hậu trạch, bất luận nơi nào có phân tranh lợi ích thì sẽ có gió tanh mưa máu nhìn không thấy.
Sợ chiến, chưa bao giờ là phong cách của nàng.
Thấy A Xảo muốn đem một đôi khuyên tai san hô đeo lên, Khương Tự mở miệng ngăn lại: “Không đeo đôi này, đổi một đôi khuyên tai trân châu đi.”
Lần này ra ngoài, bất luận vật gì có khả năng tạo thành vướng víu nàng đều không muốn dùng.
A Xảo để lại khuyên tai san hô, đổi lại một đôi khuyên tai trân châu lớn chừng hạt gạo đeo lên cho Khương Tự.
“Chủ tử, xe ngựa Tề Vương phủ tới rồi.” A Man đẩy mành ra tiến vào, vừa mở miệng liền thở ra một làn khói trắng.
Nàng chà xát tay, hưng phấn đến hai mắt lấp lánh, ba ba chờ Khương Tự đáp lại.
Khương Tự đứng dậy, nói: “Đi xem A Hoan.”
Lúc này trời vừa mới sáng, A Hoan đang ngủ.
Khương Tự đi vào sương phòng, ôn nhu nhìn chăm chú nữ nhi đang ngủ say.
Vú nuôi lui đến một bên, lẳng lặng không dám lên tiếng.
Vú nuôi có hai người, thay phiên trông nom A Hoan, vô luận là người nào ở trước mặt vị Vương phi mỹ mạo xuất chúng này đều không dám thở mạnh.
Vương gia sủng ái Vương phi, trong phủ trên dưới đều nhìn ở trong mắt.
Nhìn A Hoan một hồi, Khương Tự nhẹ giọng giao phó vú nuôi: “Chăm sóc tốt tiểu quận chúa.”
“Vương phi yên tâm.” Vú nuôi vội đáp vâng.
Khương Tự gật gật đầu, nhấc chân đi ra cửa, đi đến cạnh cửa lại quay đầu nhìn nữ nhi một cái, lúc này mới cầm lấy áo choàng lông Tuyết Hồ A Xảo đưa tới, đi ra ngoài phủ.
Xe ngựa của Tề Vương phủ đang đậu trước cửa Yến Vương phủ, ngồi ở trong xe ngựa Tề Vương phi chờ đến mất kiên nhẫn, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một nữ tử dáng người yểu điệu đi ra, đúng là Khương Tự không thể nghi ngờ.
Tề Vương phi được tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa, tiến lên chào hỏi Khương Tự.
“Để Tứ tẩu đợi lâu.”
Tề Vương phi đánh giá Khương Tự. Người tự nhiên là cực mỹ, mà áo choàng lông Tuyết Hồ càng làm nổi bật tóc đen da trắng, phối với bờ môi không tô mà đỏ, minh diễm không gì sánh được.
Tầm mắt Tề Vương phi dừng lại trên áo choàng lông Tuyết Hồ mềm mại tinh xảo có hơi lâu, trong lòng chua chua.
Áo choàng lông Tuyết Hồ đẹp như vậy nàng ta cũng từng có một cái, còn là của hồi môn mang theo, sau đó mặc cũ, không có cách nào mặc ra ngoài nữa liền cất dưới đáy hòm, từ đó đến nay không có thêm cái mới.
Sau nữa, kiện áo choàng lông Tuyết Hồ bị cất dưới đáy hòm được nàng ta giặt sạch, sai tiểu nha hoàn lặng lẽ mang ra ngoài xử lý, đổi ít bạc phụ cấp gia dụng.
Nghĩ đến đây, Tề Vương phi càng thêm cảm thấy bất công.
Dựa vào cái gì Yến Vương phi dựa vào khuôn mặt đẹp đẽ liền dễ như trở bàn tay được phu quân yêu thương, mặc, dùng không có chỗ nào mà không phải đứng đầu, từ khi gả vào hoàng gia chưa từng chịu chút ấm ức nào?
Mà nàng lao tâm lao lực lo liệu Vương phủ, bây giờ rõ ràng còn chưa tới 30, lại cảm thấy mình đã già rồi?
Phát hiện ánh mắt Tề Vương phi, Khương Tự cười cười: “Tứ tẩu đang nhìn cái gì, ta có chỗ nào không ổn sao?”
Nàng nói xong cúi đầu nhìn lông cầu Tuyết Hồ rũ ở trước ngực, thẹn thùng nói: “Ta đã nói lông cầu như vậy chỉ thích hợp cho tiểu cô nương, hẳn là nên đổi cái áo choàng lông Tuyết Hồ kiểu khác đi, nhưng tiểu nha hoàn cứ nói rất đẹp, để Tứ tẩu chê cười rồi.”
Phía sau A Man nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chủ tử, mấy cái áo choàng lông Tuyết Hồ kia thật sự không đẹp bằng cái này đâu, ngài tin tưởng ánh mắt của nô tỳ đi.”
Khương Tự nghe xong, bất đắc dĩ cười cười với Tề Vương phi.
Tề Vương phi sắc mặt cứng đờ, trong lòng càng chua hơn.
Ta nói vừa gặp mặt Yến Vương phi đã muốn chọc điên rồi, nàng ta còn đang cảm khái không có cái áo choàng lông Tuyết Hồ nào ra hồn, kết quả người ta còn kén chọn.
Người so với người tức chết người, nếu đã không so được với Khương thị, vậy thì giết chết nàng ta đi.
Ha hả, chờ thêm hôm nay, Khương thị thành một khối thi thể lạnh như băng, cho dù có bao nhiêu kiện lông Tuyết Hồ cũng chẳng có phúc dùng.
Mà nàng ta coi như nhất thời không dư dả tiền bạc, nhưng chỉ cần Vương gia thành Cửu Ngũ Chí Tôn, nàng ta làm Hoàng Hậu, lo gì thiếu thốn kỳ trân dị bảo. Vừa nghĩ như vậy, Tề Vương phi khôi phục nét mặt như thường.
Khương Tự âm thầm cười lạnh.
Hiện giờ nàng mặc dù không thèm để ý mấy vật ngoài thân này, nhưng lúc còn nhỏ cũng hiểu được những tâm tư nhỏ này.
Khi đó nàng ở chung nhà cậu với biểu tỷ, chỉ sợ mặc kém để biểu tỷ chê cười, đối với mấy cái này để ý cực kỳ.
Nếu như Tề Vương phi thật sự lấy của hồi môn trợ cấp chi phí cho Vương phủ, lại ra vẻ hiền lương, chắc hẳn không nỡ đặt mua y phục quá đắt đỏ. Nếu nhìn thấy áo choàng lông Tuyết Hồ của nàng đã đỏ mắt, vậy nàng rất vui vẻ làm đối phương càng đỏ mắt hơn.
Cái gì? Khoe khoang như vậy quá thấp kém? Nàng mới không thèm để ý, dù sao làm cho đối phương không thoải mái là được rồi.
Đối với Tề Vương phi hại tính mạng mình Khương Tự có thể nói là chán ghét tới cực điểm.
Một Vương phủ, lại dựa vào của hồi môn của Vương phi trợ cấp, vậy những tiền bạc kia đã dùng đi đâu?
Ăn mặc chi phí sinh hoạt, nhân tình qua lại, tất cả những cái này tuy rằng tiêu tốn không nhỏ, nhưng không đến mức này. Tiền bạc của Tề Vương phủ chỉ sợ hơn phân nửa đều dùng trên việc nuôi người.
Cái gọi là “Nuôi người”, hoặc là nuôi trữ môn khách phụ tá, hoặc là âm thầm thu mua tai mắt cài nội ứng, hoặc là lặng lẽ bồi dưỡng nhân thủ, đây là cái động không đáy, có giàu cỡ nào cũng đều chịu không nổi.
Nói cho cùng, Tề Vương phủ túng quẫn là bởi vì tâm của vợ chồng Tề Vương quá lớn. Bằng không Lỗ Vương người ta đều bị hàng xuống Quận vương, vậy mà Lỗ Vương phủ vẫn sống cuộc sống sung túc thoải mái như thường.
Muốn bò lên cao không có gì đáng trách, nhưng vì mục đích này mà dẫm lên thi cốt người vô tội, vậy thì thật đáng chết.
“Thời gian không còn sớm, Thất đệ muội, chúng ta đi thôi.” Tề Vương phi không muốn ở thêm một chút nào nữa, mở miệng thúc giục.
Hai người lên xe ngựa của mỗi người.
Tề Vương phi chỉ dẫn theo một nha hoàn, hai bà tử, cộng thêm hai hộ vệ, hành trang đơn giản.
Khương Tự thấy vậy, trong mắt tựa như kết băng.
Kiếp trước Tề Vương phi hẹn nàng dâng hương, chính là như thế.
Khi đó không phải mùa này, cái cớ đi dâng hương cũng khác, nhưng cách nói của Tề Vương phi thì giống nhau: “Dâng hương cần chính là thành tâm, chúng ta không cần thiết gióng trống khua chiêng, mang ít người, lặng lẽ đi lặng lẽ về là được rồi.”
Hiện giờ nghĩ đến, đương nhiên là phải mang ít người, người nhiều sao thuận tiện động tay với đối phương được đây.
Khóe miệng Khương Tự treo lên nụ cười tự giễu, thầm nghĩ: Khi đó mình chẳng lẽ bị ngu, cứ thế đi theo Tề Vương phi chịu chết, cũng không biết sau đó A Cẩn biết được sẽ thương tâm cỡ nào.
Xe ngựa di chuyển.
Trong xe ngựa rộng rãi ngoại trừ Khương Tự, còn có A Man, còn bà tử và hộ vệ thì đi theo cạnh xe ngựa.
A Man hứng thú bừng bừng, đẩy màn cửa sổ ra nhìn ngó bên ngoài, trong lòng vui đến nỗi muốn bay lên.
“A Man ——” Khương Tự gọi một tiếng.
A Man vội buông màn, giòn thanh hỏi: “Chủ tử, ngài có gì phân phó?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]