Không thấy
Khương Tự đỡ cánh tay Khương An Thành, liếc nhìn Khương Nhị lão gia.
Khương Nhị lão gia nhíu mày xuýt xoa, chờ được chất nữ làm Vương phi an ủi.
Ông ta chẳng qua nói một câu nói thật thôi, sao có thể đánh ông ta thành như vậy?
Làm lão tử vì mất con mà thống khổ nên hồ đồ, làm nữ nhi cũng nên hiểu lý lẽ chứ.
Phải, ông ta thừa nhận nghe tin Khương Trạm chết nội tâm không có bao nhiêu bi thống, nhưng ông ta lại không biểu hiện ra ngoài, sao đại ca có thể đánh ông ta gần chết mới thôi chứ!
Nhị phòng không an phận, Khương Tự đã sớm biết.
Kiếp trước phụ thân bị trục xuất gia môn, tước vị Đông Bình Bá chính là do Nhị thúc kế thừa, ở trong đó Nhị thúc có động tay động chân hay không liền khó nói.
Như thế, Khương Tự sẽ an ủi Khương Nhị lão gia mới là lạ.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Khương nhị lão gia một cái, rồi nói với Khương An Thành: “Phụ thân, con đỡ ngài vào nhà.”
Thần sắc Khương An Thành đờ đẫn, tùy ý để Khương Tự đỡ rời đi.
Úc Cẩn thấy thế đi sát theo sau, không để ý đến những người còn lại.
Lấy thân phận của hắn, vốn đã không cần cho những người này thể diện, nguyện ý cho ai sắc mặt tốt còn phải xem mặt mũi Khương Tự mà thôi.
Khuôn mặt Khương Nhị lão gia đột nhiên thành màu gan heo, căm giận nói với Phùng lão phu nhân: “Mẫu thân, người xem ——”
Khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081398/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.