Chương trước
Chương sau
Đạp lấy bóng đêm, cửa cung hé một góc, Tiểu Nhạc Tử dẫn Nhị Ngưu lặng lẽ đi vào, lưu lại người thủ vệ vẻ mặt dại ra.

Chờ một người một chó biến mất trong bóng đêm, một người hỏi đồng bạn: “Trong cung xảy ra chuyện gì, sao lúc này lại mang một con chó tiến cung?”

“Chớ nói lung tung, đó là Khiếu Thiên tướng quân, luận phẩm cấp còn cao hơn chúng ta không ít đâu.”

“Ách, vậy sao lúc này lại triệu Khiếu Thiên tướng quân tiến cung?”

“Ai biết được, luôn cảm thấy đêm nay sẽ không thái bình. Được rồi, mấy chuyện này không phải việc chúng ta có thể quan tâm, cẩn thận thủ vệ đi.”

Nơi đây khôi phục an tĩnh, mà Đông Cung nơi đó càng thêm náo nhiệt.

Phan Hải đứng ở trong viện, liên tiếp nhìn về phía cửa.

Thái Tử cười lạnh: “ Làm sao, Phan công công còn muốn gia tăng nhân thủ?”

Mắt thấy Đông Cung bị lật đến loạn thất bát tao, hắn ngược lại trấn định.

Đều lật thành như vậy còn không tìm được, xem ra là sẽ không bị tìm được rồi.

Nói đến cũng phải, người gỗ kia bị chôn ở một nơi rất đặc biệt, không phải dễ dàng có thể tìm được.

Thái Tử giương lên khóe môi, tâm dần dần thả lỏng.

Nhịn thêm một chút, chờ đến hừng đông hắn liền đi gặp phụ hoàng khóc lóc kể lể, nhất định phải cho cẩu nô tài Phan Hải này đẹp mặt!

Phan Hải nâng tay áo xoa xoa cái trán, tâm tình trầm trọng.

“Sư phụ, tới rồi!”

Tiểu Nhạc Tử nghiêng người sang bên cạnh, lộ ra một con đại cẩu khỏe mạnh.

Ánh mắt Thái Tử co lại, buột miệng thốt ra: “Nhị Ngưu sao lại tới đây?”

Nhị Ngưu nghe tiếng nhìn nhìn Thái Tử, lại nhìn về phía Phan Hải.

Phan Hải chắp tay với Nhị Ngưu: “Khiếu Thiên tướng quân, xin nhờ.”

Nhị Ngưu lắc lắc cái đuôi, không hề phản ứng.

Phan Hải ngẩn người.

Thái Tử bỗng nhiên cười ra tiếng: “Phan Hải, ngươi thật cho rằng Nhị Ngưu có thể thông thần? Nó dù có năng lực thì vẫn là một con chó, nghe không hiểu tiếng người.”

Nhị Ngưu liếc xéo Thái Tử một cái.

Nó nghe không hiểu? Ngu xuẩn!

Phan Hải bị Thái Tử chế nhạo sắc mặt xanh mét.

Tiểu Nhạc Tử nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Sư phụ, Yến Vương nói, nếu muốn Khiếu Thiên tướng quân tìm được thứ gì đó, tốt nhất là để nó ngửi mùi người vừa tiếp xúc đồ vật ấy. Nếu trên đồ vật có lưu lại mùi của người nọ, thì sẽ dễ dàng bị Khiếu Thiên tướng quân tìm được.”

Phan Hải nghe xong, lập tức chỉ chỉ Thái Tử, lại khoa tay múa chân hình một cây xương cốt.

Dùng người gỗ nguyền rủa Hoàng Thượng, chuyện đại nghịch bất đạo như thế Thái Tử có ngu cũng sẽ không mượn tay người khác, chắc chắn tự mình chôn giấu người gỗ, có điều người gỗ có thể lưu lại mùi của Thái Tử hay không cũng không biết, Nhị Ngưu có thể xem hiểu ý tứ của hắn hay không càng không hay.

Nhị Ngưu khinh thường liếc Phan một cái, xoay người đi về phía Thái Tử.

Tìm đồ thì nói là tìm đồ, nhất định cứ phải khoa tay múa chân một khúc thịt xương, nếu như thay con chó đần khác chẳng phải sẽ bị hiểu sai, thật sự ngậm tới một khúc xương cốt thì làm sao bây giờ?

Quả nhiên đây cũng là một tên ngốc.

Thấy Nhị Ngưu đánh tới, Thái Tử phản xạ có điều kiện kêu lên sợ hãi: “Đừng tới đây!”

Động tác nhanh như tia chớp đại cẩu đã chụp lấy ống quần Thái Tử, dùng sức ngửi ngửi, rồi sau đó chạy đi như một cơn gió.
Thái Tử vẫn như cũ chưa kịp phục hồi tinh thần.

Phan Hải cũng chưa lấy lại tinh thần.

Hắn vừa rồi thế mà lại từ trên mặt một con chó thấy được ánh mắt khinh bỉ?

Nhất định là hoa mắt.

“Các ngươi đều chết rồi sao, còn không đỡ ta lên!” Sợ tới mức chân mềm Thái Tử tức muốn hộc máu quát.

Phan Hải theo sát hô: “Đều thất thần làm gì, tiếp tục điều tra!”

Mời Khiếu Thiên tướng quân tiến cung hỗ trợ chỉ là ôm một chút may mắn, cũng không thể thật sự đặt hết hy vọng ở trên người một con chó.

Nhị Ngưu dáng người mạnh mẽ, chạy tới nhảy lui, rất nhanh liền chạy về trước mặt Phan Hải, đem đồ vật ngậm được đặt từng cái ở trước mặt hắn.

Một cái lược ngà voi, một chiếc hài dây, một cái khăn tay lụa trắng …… Nhiều vô số kể, đều là vật hay dùng bên người.

Thái Tử cất tiếng cười to: “Phan Hải, đây là ngươi mời đến giúp đỡ? Ta đã nói rồi, súc sinh chính là súc sinh, cho dù thông vài phần tính người cũng không có khả năng mạnh hơn người, ngươi đây là cùng đường, chó cùng rứt giậu đi?”

Hắn là mơ ước Nhị Ngưu, nhưng súc sinh này năm lần bảy lượt dọa hắn, chút yêu thích ấy đã sớm biến mất không còn.

Chó không biết trước động đất lại như thế nào? Chỉ cần hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, về sau chỗ nào cũng không đi, trong lịch sử còn chưa có vị hoàng đế nào chết vì động động đất cả.

Nghĩ thông suốt Thái Tử nhìn chằm chằm đại cẩu đi tới đi lui vận chuyển đồ vật, hận không thể lập tức đánh chết nó rồi đem đi hầm thịt ăn.

Nét mặt Phan Hải càng thêm khó coi, mà đồ vật trước mặt hắn còn đang gia tăng.

Giờ khắc này, Phan Hải cũng cảm thấy chính mình hồ đồ.

Hắn tại sao lại nghĩ ra gọi Nhị Ngưu đến hỗ trợ chứ, đây đâu phải là hỗ trợ, quả thực là thêm phiền, còn làm hắn càng mất mặt hơn.

Nhị Ngưu nhả xuống một túi tiền cũ, bất mãn hừ hừ hai tiếng.

Người này có biểu tình gì vậy, chê nó làm không tốt?

Nó cũng thực khó xử, nơi này nơi nơi đều là mùi của người nọ, mấy thứ này vẫn là nó chọn lựa kỹ càng ra đấy!
Vẫn là Tiểu Nhạc Tử linh cơ khẽ động, ho nhẹ một tiếng nói: “Sư phụ, có phải nên để cho Khiếu Thiên tướng quân ngửi mùi đồng mộc ——”

Mắt Phan Hải sáng ngời.

Đúng vậy, nơi này vốn chính là tẩm cung của Thái Tử, nơi chốn lưu lại mùi của Thái Tử, chỉ ngửi mùi trên người Thái Tử Nhị Ngưu có thể tìm ra đồ mới là lạ đấy, ngửi mùi của đồng mộc mới là đúng đắn.

Phan Hải có loại xúc động muốn vỗ đầu.

Hắn rúc vào sừng trâu, phản ứng vậy mà còn không nhanh bằng Tiểu Nhạc Tử.

Cũng may đồng mộc cũng không khó tìm, trong vườn đều có trồng, rất nhanh liền có nội thị bẻ một nhánh đồng mộc tới.

Phan Hải đưa cho Nhị Ngưu ngửi ngửi, lại chỉ chỉ Thái Tử, khoa tay múa chân hình dạng một khúc thịt xương.

Nhị Ngưu liếc mắt nhìn về phía Thái Tử.

Thái Tử giận dữ: “Phan Hải, ngươi chớ có quá làm càn!”

“Nô tỳ không dám.”

Nhị Ngưu mới không để ý tới hai người ngôn ngữ giao phong, quay đầu chạy.

Thanh âm lật tìm dần dần ngừng, bốn phía tẩm cung đều đã tìm qua, vẫn như cũ không có phát hiện, không thể không dừng lại.

Nhị Ngưu đông ngửi ngửi, tây ngửi ngửi, vậy mà giống như có mục tiêu, đi thẳng đến phòng ngủ trong phòng Thái Tử.

Hai gã nội thị thấy thế liền đi theo.

Nhị Ngưu vào buồng trong, động động cái mũi chạy đến bên cửa sổ, hai chân trước đáp lên trên cửa sổ.

Hai gã nội thị hai mặt nhìn nhau, trong đó một người nhỏ giọng nói thầm: “Khiếu Thiên tướng quân có phải phát hiện cái gì không?”

“Nơi này có thể có cái gì nha, sẽ không phải tìm được tất thối của Thái Tử chứ……”

“Đừng nói bậy, đó dù sao cũng là Thái Tử, hôm nay chúng ta nếu không tìm ra đồ vật, mấy người chứng ta bao gồm đốc chủ ở bên trong, đều phải chịu hết tội này.”

“Gâu gâu!” Nhị Ngưu kêu lên.

Ngoài phòng Phan Hải nghe được động tĩnh, vội vàng đi vào, Thái Tử đi theo vào sau sắc mặt đã trắng bệch.

Nhìn thấy Phan Hải tiến vào, Nhị Ngưu sủa hướng cửa sổ liên tục.

Phan Hải đi qua, nhìn chằm chằm cửa sổ ngưng mi suy tư.

Nhị Ngưu không thể nhịn được nữa, vươn móng vuốt, đẩy một chậu hoa đặt trên cửa sổ rơi xuống đất.

Chậu hoa là sứ, choang một tiếng liền nát, cành hoa cùng bùn đất văng ra.

“Dừng tay!” Thái Tử kêu thảm thiết một tiếng.

Ánh mắt Phan Hải co lại, khom lưng nhặt lên vật gì đó lộ ra một nửa trong bùn đất.

Đó là một người gỗ làm từ đồng mộc, vị trí chính giữa trái tim ghim một cây châm, lật mặt sau thì viết sinh thần bát tự.

Phan Hải dùng sức nắm người gỗ, bỗng nhiên nhìn về phía Thái Tử.

Thái Tử đã xụi lơ trên mặt đất.

“Mang Thái Tử đi Càn Thanh cung!” Phan Hải ngăn chặn nội tâm kích động cùng phẫn nộ, cao giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.