Ngày hôm sau, Thái Tử lại quỳ gối bên ngoài thềm đá Dưỡng Tâm Điện, kiên trì quỳ đến gần trưa, lại té xỉu.
“Hoàng Thượng, điện hạ ngất xỉu rồi.” Phan Hải tiến đến trước mặt Cảnh Minh Đế, nhẹ giọng bẩm báo nói.
Cảnh Minh Đế bị bệnh một thời gian, sắc mặt khô vàng, nghe vậy giật giật mí mắt, nói: “Nâng về Đông Cung.”
Phan Hải đi ra ngoài điện, giương giọng nói: “Đưa Thái Tử hồi cung.”
Ghé vào trên thềm đá lạnh lẽo Thái Tử lặng lẽ giật giật mí mắt.
Lần này, hắn là giả vờ ngất xỉu.
Đầu gối dùng đệm bông đúng là tốt, không khó chịu như hôm qua, nhưng cứ quỳ mãi như vậy cũng chịu không nổi, vẫn là ngày mai tái chiến đi.
Thái Tử rất nhanh đã bị vài tên nội thị nâng đi rồi.
Phan Hải quay lại.
Cảnh Minh Đế mở mắt ra: “Thái Tử về rồi?”
“Vâng ạ.” Phan Hải lại gần, giúp Cảnh Minh Đế xoa bóp bắp chân.
Cảnh Minh Đế không nói một lời, lặng lẽ suy nghĩ.
Ngày thứ ba, mọi người chờ ở trong sảnh, mắt thấy Phan Hải đi tới, đồng thời nhìn về phía Thái Tử.
Ngày thứ ba, phụ hoàng đến tột cùng có gặp Thái Tử hay không đây?
Thái Tử cũng nhịn không được khẩn trương.
Hôm nay phụ hoàng còn không gặp hắn, hắn lại phải ra bên ngoài quỳ.
Phan Hải đảo mắt nhìn mọi người một vòng, nói: “Hoàng Thượng kêu vài vị Vương gia, Vương phi đi vào.”
Thái Tử vẻ mặt thất vọng.
Quả nhiên lại không gặp hắn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081375/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.