Sau khi Thái Tử rời đi, Cảnh Minh Đế trở lại Dưỡng Tâm Điện, suốt đêm như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại trên giường, mãi không ngủ được.
Đến gần sáng, Cảnh Minh Đế mới mơ mơ màng màng thiếp đi, vừa ngủ liền không dậy nổi.
Cảnh Minh Đế bị bệnh.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…… Không cần thượng triều các đại thần bắt đầu hoảng hốt.
Các hoàng tử cũng bắt đầu hoảng hốt, trong đó hoảng nhất là Tề Vương.
“Phụ hoàng bệnh đến không phải lúc……” Tề Vương thở dài với Tề Vương phi.
Thái Tử liên tiếp tìm đường chết, thêm chuyện xấu ở huyện Tiền Hà đâm đến trước mặt Cảnh Minh Đế, có khả năng rất lớn dao động đến vị trí trữ quân của Thái Tử.
Nhưng cố tình Cảnh Minh Đế lại bị bệnh.
Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, chờ bệnh thêm một thời gian, lửa giận đọng lại của Cảnh Minh Đế tan đi, niệm tình cũ, ý niệm phế bỏ Thái Tử chắc chắn sẽ dao động.
Tề Vương nghĩ này đó, liền thấy phiền lòng.
“Lẽ nào ông trời đều đứng ở bên Thái Tử?”
Tề Vương phi khuyên nhủ: “Vương gia chớ có nghĩ như thế. Nếu ông trời thật sự đứng ở bên Thái Tử, thì tại sao lại để Thái Tử lần lượt gây hoạ còn đều bị phụ hoàng biết được? Thái Tử không ngừng tiêu hao tình cảm cha con với phụ hoàng, sớm muộn gì có một ngày phụ hoàng sẽ hoàn toàn thất vọng với hắn.”
Tề Vương cười cười.
Lần lượt gây hoạ đều bị phụ hoàng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081372/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.