Thái Tử vừa mở miệng, người trong phòng đều sửng sốt.
Cảnh Minh Đế nhíu mày nhìn Thái Tử.
Thái Tử chuyển tròng mắt nhìn xung quanh: “Đây là chỗ nào?”
“Ngươi không biết ta?” Cảnh Minh Đế trong lòng trầm xuống, hỏi ra những lời này.
Thái Tử mờ mịt lắc đầu: “Không quen biết, lão bá là ai nha?”
Cảnh Minh Đế chỉ chỉ Hoàng Hậu bên người: “Vậy ngươi nhận ra bà ấy không?”
Thái Tử chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: “Là thê tử của ngài sao?”
“Thái y, đây là tình huống như thế nào?” Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi.
Vài tên thái y hai mặt nhìn nhau, trong đó một vị thật cẩn thận trả lời: “Phần đầu diện hạ chịu đòn nghiêm trọng, có lẽ là trong đầu có máu bầm, nhất thời mất trí nhớ……”
“Mất trí nhớ?” Cảnh Minh Đế lập tức nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử vẻ mặt vô tội: “Điện hạ? Ta vì sao là điện hạ?”
Cảnh Minh Đế không nói một lời đi ra ngoài.
Hoàng Hậu thấy thế, dặn dò Thái Tử Phi lưu lại chiếu cố Thái Tử, cũng đi theo ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, Cảnh Minh Đế hỏi thái y: “Loại mất trí nhớ này, khi nào có thể khôi phục?”
“Cái này ——”
“Nói thật!” Cảnh Minh Đế bị lần biến cố này làm cho mất hết kiên nhẫn.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, não bộ con người rất phức tạp, khi nào điện hạ có thể khôi phục như thường nói không được, nếu như thuận lợi có lẽ hai ba ngày thì tốt rồi, cũng có thể cứ mãi như vậy……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081362/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.