Chương trước
Chương sau
Trong ngự thư phòng đã chong đèn, Cảnh Minh Đế nhíu mày lật xem sổ con.

Tháng năm nhiều mưa, gần đây tình hình nước dâng từ các nơi truyền đến, cộng thêm động đất ở huyện Tiền Hà càng làm ông lo lắng hơn.

Những vật tư như nhân thủ, bạc cứu tế này nọ cuồn cuộn không ngừng chảy về các nơi gặp nạn, mắt thấy quốc khố lấy tốc độ làm ông hãi hùng khiếp vía hao hụt từng chút một.

Lo âu, buồn bực, chính là tâm tình chủ yếu của Cảnh Minh Đế mấy ngày nay.

Thoại bản đặt ở trong góc quên nhặt lên đã phủ đầy bụi.

Một trận tiếng bước chân truyền đến.

Cảnh Minh Đế nâng mí mắt liếc nhìn Phan Hải.

Phan Hải lập tức nhẹ nhàng lui ra ngoài, không bao lâu nâng một phong cấp báo bước nhanh vào trong.

“Ở đâu tấu?” Cảnh Minh Đế hỏi.

Phan Hải liếc phong thư một cái, trả lời: “ Là huyện Tiền Hà bên kia……”

Cảnh Minh Đế để sổ con trong tay xuống: “Đưa tới đây.”

Tấu của huyện Tiền Hà gần đây sáng sớm mỗi ngày đều sẽ xuất hiện ở trên long án của ông, đã xem như thành tiền lệ, tấu hôm nay ông đã xem qua, vì sao đến tối lại có tấu truyền đến nữa?

Bằng vào kinh nghiệm, Cảnh Minh Đế đoán rằng không phải chuyện tốt.

Tiếp nhận tấu đến từ huyện Tiền Hà, Cảnh Minh Đế hít sâu rồi mới mở ra, vội vàng quét qua nội dung trấn Cẩm Lý huyện Tiền Hà có động đất, tay nhất thời run lên, vội vàng xem hết nội dung phía sau.

Cấp báo thường lời ít mà ý nhiều, nội dung đều khá ngắn, Cảnh Minh Đế rất nhanh đã xem xong.

Sau khi xem xong, ông có chút mờ mịt.

Phan Hải thấy Cảnh Minh Đế phản ứng như thế, trái tim treo lên, thật cẩn thận gọi: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế nhìn Phan Hải, siết chặt tấu trong tay, nói: “Trấn Cẩm Lý thuộc huyện Tiền Hà có động đất.”

Phan Hải chấn động, không khỏi nói: “Vậy số người thương vong ——”

Trên mặt Cảnh Minh Đế lộ vẻ cổ quái: “Trong tin nói thành trấn Cẩm Lý thành một đống phế tích, mà bá tánh trên trấn bởi vì rút lui trước mấy ngày, cuối cùng chỉ có mấy chục người thương vong, cụ thể nhân số thương vong còn đang thống kê, đến ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả chuẩn xác hơn đưa tới……”

“Sao có thể?” Phan Hải buột miệng thốt ra.

Cảnh Minh Đế để cấp báo lên trên bàn, ngữ khí nặng nề: “Đúng thế, sao có thể! Phòng ốc ở huyện Tiền Hà sập ba phần mười, còn thương vong hơn vạn người, chiếm hai phần mười dân cư huyện Tiền Hà. Mà trấn Cẩm Lý thành một đống phế tích, lại chỉ thương vong có mấy chục người? Lẽ nào trấn Cẩm Lý là trấn nhỏ chỉ có hơn trăm người?”

Phan Hải nói: “ Sau khi huyện Tiền Hà phát sinh động đất, nô tỳ từng lật xem một ít tư liệu, nhớ rõ trấn Cẩm Lý xem như một thị trấn náo nhiệt nhất thuộc huyện Tiền Hà, dân cư có hơn một ngàn người……”

Hơn một ngàn người, dưới tình huống tất cả phòng ốc đều sụp đổ chỉ thương vong có mấy chục người, quá ly kỳ rồi.

Cảnh Minh Đế vỗ vỗ bàn: “ Triệu Như Khánh này, trên cấp báo cũng không nói cho rõ ràng, rốt cuộc đang làm cái trò gì không biết!”
Phan Hải không tiếp lời.

Cấp báo mấu chốt ở một chữ “Gấp”, thường thường là vội vàng viết liền, chỉ cần viết ra chuyện quan trọng nhất là xong, về phần muốn kỹ càng tỉ mỉ hơn phải chờ tới sau đó chỉnh sửa lại cẩn thận rồi mới tấu lên.

Hôm sau thượng triều, Cảnh Minh Đế sờ sờ thư tín trong tay, chờ các đại thần bẩm báo xong công việc của các hạng, mới trầm giọng nói: “Trấn Cẩm Lý thuộc huyện Tiền Hà hôm qua đã xảy ra động đất.”

Lời này vừa nói ra, quần thần đều khiếp sợ.

Lại động đất?

Nếu nói lúc trước huyện Tiền Hà động đất làm chúng thần cảm thấy cách rất chi là xa, thì một cơn động đất nho nhỏ ở trước Thái Miếu lại dọa bể gan đám người này.

Năm nay làm sao vậy nhỉ, ngay cả kinh thành đều xảy ra động đất. Bây giờ trấn Cẩm Lý lại có động đất, lẽ nào tai họa động đất mãi sẽ không dứt?

Động đất đáng sợ hơn lũ lụt nhiều, lũ lụt tốt xấu không phải xuất hiện trong một ngày, nếu như đề phòng thỏa đáng thậm chí có thể tránh khỏi, mà động đất thì có tránh cũng không thể tránh, lúc xảy ra thì chỉ có thể mặc cho số phận.

“ Tối hôm qua trẫm nhận được cấp báo của Triệu thị lang, nói trấn Cẩm Lý phòng ốc cơ hồ sập hết toàn bộ, hơn một ngàn bá tánh trôi dạt khắp nơi, nhu cầu cấp bách là chi ngân sách sắp xếp cho bá tánh……”

“Không có khả năng!” Hộ Bộ Tả thị lang buột miệng thốt ra.

Hộ Bộ Thượng Thư đã đến tuổi về hưu, Hộ Bộ Tả thị lang và Hữu thị lang đều là phó quan Hộ Bộ, đều nhắm vào vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, giữa hai người đã đọ sức rất lâu rồi.

Không phải gió đông thổi bay gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, ngay trong lúc mấu chốt này Tả thị lang không rảnh để ý tới tình đồng liêu.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hộ Bộ Tả thị lang.

“Hoàng Thượng, trấn Cẩm Lý tổng cộng hơn một ngàn người, dưới tình huống phòng ốc bị sập toàn bộ, sao có thể nói có hơn một ngàn bá tánh trôi giạt khắp nơi? Theo vi thần thấy thì, chắc là Triệu đại nhân nói điêu, muốn để triều đình phát nhiều bạc hơn thì có!”

Hộ Bộ Thượng Thư bình tĩnh liếc Hộ Bộ Tả thị lang một cái, sau đó rũ mí mắt tràn đầy nếp uốn xuống.
Nếu như ông ta trẻ lại vài tuổi, Tả thị lang ắt sẽ không gấp gáp công kích quan viên cùng bộ như thế, để các nha môn khác chê cười Hộ Bộ ông ta sẽ là người đầu tiên không nhịn được.

Hiện giờ ông ta sắp về hưu rồi, có thể hiểu được tranh đấu giữa Tả thị lang và Hữu thị lang.

Cũng thế, mặc bọn họ tranh đi thôi.

Hộ Bộ Tả thị lang đều nói như vậy rồi, đại thần có hiềm khích riêng với Triệu thị lang đương nhiên sẽ không lạc hậu, lập tức mở miệng phụ họa.

Cảnh Minh Đế cực kỳ trầm ổn, chờ những người này công kích xong, nhàn nhạt nói: “ Trong cấp báo Triệu thị lang nhắc tới trấn Cẩm Lý chỉ thương vong mấy chục người, nhân số cụ thể hai ngày nữa hẳn là có thể báo tới.”

“Cái gì? Chỉ thương vong mấy chục người?”

Đại điện vừa rồi còn khá là trật tự nhất thời biến thành chợ bán thức ăn, xì xào ầm ỹ.

Cảnh Minh Đế cũng không phản cảm náo nhiệt như vậy.

Rất nhiều đại sự chính là tranh chấp qua lại như vậy, trong nghị luận đưa ra ý kiến, náo nhiệt như vậy ít nhất làm ông an tâm hơn so với độc đoán.

Chúng thần nghị luận không ngớt, đến cuối cùng đưa ra một kết luận: Việc này chắc chắn có kỳ quặc.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư bình chân như vại: “Ái khanh thấy thế nào?”

Hộ Bộ Thượng Thư tuy rằng sắp về hưu, nhưng dù sao hiện tại còn đang ngồi ở trên vị trí này, Cảnh Minh Đế tự nhiên phải hỏi một câu.

Hộ Bộ Thượng Thư mở hí mắt, chậm rãi nói: “ Huyện Tiền Hà cách kinh thành không xa, nếu như ra roi thúc ngựa, không tới hai ngày là đến. Nếu mọi người đều cảm thấy chuyện có kỳ quặc, sao Hoàng Thượng không phái người đi xem?”

Cảnh Minh Đế nghe xong, không khỏi gật đầu.

Ông đang có ý này.

Với lại Thái Tử và Yến Vương đều đang ở đó, cách gần nơi động đất như thế, về an toàn ông cũng không yên tâm lắm.

Còn về biểu hiện cứu tế của Thái Tử lần này —— Cảnh Minh Đế tò mò lẫn chờ mong.

Đang nghĩ như vậy, liền có đại thần nói: “Hoàng Thượng, Thái Tử chính là trữ quân của quốc gia, thân thể thiên kim, không nên lấy thân mạo hiểm. Trấn Cẩm Lý phát sinh động đất ngay sau huyện Tiền Hà, sao biết nơi khác sẽ không xảy ra? Thần cho rằng hẳn là triệu Thái Tử hồi kinh.”

“ Chúng thần tán thành.”

Cảnh Minh Đế trầm ngâm một lát, rồi nói: “Phái một Ngự Sử giám sát đến huyện Tiền Hà tra xét việc này, còn về chuyện triệu Thái Tử hồi kinh …… Đợi Ngự Sử giám sát tấu về rồi sau đó lại quyết định.”

Về tư, ông là phụ thân của Thái Tử, đương nhiên không muốn nhi tử mạo hiểm. Về công, đúng là bởi vì Thái Tử là trữ quân, ông mới muốn cho Thái Tử mài giũa nhiều chút, tương lai mới có thể quản lý giang sơn to lớn này.

Có một đứa con vợ cả như thế, Cảnh Minh Đế chỉ hơi nghĩ thêm thôi đã thấy đau đầu, lần tư tâm này không đủ nói là vì người ngoài.

Rất nhanh Ngự Sử giám sát và đồ đệ của Phan Hải cùng phụng hoàng mệnh xuất kinh, vội vàng chạy tới huyện Tiền Hà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.