So với mọi người cẩn cẩn thận thận đi qua đi lại trong đống phế tích, thì động tác của Nhị Ngưu linh hoạt hơn nhiều, lên xuống mấy lần liền chạy đến trên một nóc nhà sụp lún, sủa gâu gâu.
Dưới nắng sớm, đại cẩu uy phong lẫm liệt, khiến Thái Tử nhìn đến choáng váng mê mẩn.
Nhìn Nhị Ngưu xem, dáng chó uyển chuyển, động tác linh hoạt, da lông bóng loáng, dễ nhìn hơn rất nhiều người nhiều.
Tiếng sủa của Nhị Ngưu làm không ít người chú ý.
Úc Cẩn đi qua, hỏi Nhị Ngưu: “Bên trong có vật sống?”
Nhị Ngưu dùng móng vuốt vỗ vỗ đất đá rồi sủa mấy tiếng.
Úc Cẩn lập tức gọi một đội người tới: “Cẩn thận một chút, bên trong khả năng có vật còn sống.”
Lý chính thính tai, sau khi nghe được lập tức gân cổ hô to: “Mau tới đây, nơi này có người còn sống!”
Bịch bịch ùa tới một đám người.
Úc Cẩn nhíu mày: “Bảo những người này nên làm gì thì làm đó đi, tập trung hết ở đây ngược lại ảnh hưởng cứu viện.”
Mặt già của lý chính đỏ lên, đem đuổi những người kia đi, tự mình lưu lại, lẩm bẩm nói: “Đây là nhà Cẩu Thặng mà.”
Úc Cẩn nhìn lý chính.
Lý chính giải thích nói: “Cẩu Thặng chính là cái tên to con kia, khuê nữ của hắn nóng lên, một hai đòi về nhà……”
Nói đến đây, lý chính lau mắt, hét to với một đống phế tích: “Cẩu Thặng, tiểu tử ngươi thật đúng là bướng bỉnh, một hai ầm ỹ đòi về nhà, còn muốn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081336/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.