“Chỗ nào không bình thường?” Thái Tử đánh giá Nhị Ngưu, “Chỉ là khổ người lớn hơn chó khác một tí, thịt nhiều hơn một tí, ấy, hình như chân cẳng còn không tốt lắm ——”
Nhị Ngưu không thể nhịn được nữa nhe răng: “Gâu!”
Nó không phát uy, liền cho rằng nó là thỏ sao? Người này thật là thiếu cắn!
Tầm mắt Nhị Ngưu dừng trên mông Thái Tử.
Nó am hiểu nhất là cắn nơi này.
Thái Tử bị Nhị Ngưu nhìn chằm chằm đến dựng lông, theo bản năng dịch sang quan viên đi theo bên cạnh, bất mãn nói: “Thất đệ, con chó dại này của ngươi có thể chỉ biết cắn người, vẫn là mau đưa về vương phủ đi.”
“Gâu!” Nhị Ngưu sủa một tiếng, hai chân trước giơ lên, đứng thẳng.
Thái Tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Mau đưa con chó này đi đi!”
Nhị Ngưu vừa đứng lên, gần như sắp tới đầu vai người trưởng thành, Úc Cẩn sờ đầu càng thuận tay hơn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lông cho cún bự nhà mình, cười nói: “Nhị ca lại sai rồi, một con chó đủ tư cách đương nhiên sẽ cắn người, bằng không thì dùng để làm gì? Hầm lên ăn sao?”
“Mặc kệ nó cắn người hay không, ngươi cũng mau đưa nó đi đi!” Thái Tử trắng mặt la lớn.
Úc Cẩn nghiêm mặt: “Nhị ca không nên làm khó đệ đệ, đây là cẩu quan cùng theo ta ra ngoài.”
“Cẩu quan?” Thái Tử ngẩn người.
Úc Cẩn chỉ chỉ tấm thẻ đồng lộ ra trước cổ Nhị Ngưu: “Đây là lệnh bài ngự tứ, Nhị Ngưu chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081321/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.