Lời nói của Cảnh Minh Đế như một đạo sấm sét, đánh cho Vinh Dương trưởng công chúa sững sờ.
“Hoàng huynh, ta không cấu kết với người dị tộc, càng không có ý đồ hại huynh với mẫu hậu ——”
Cảnh Minh Đế không để ý đến phản kháng của Vinh Dương trưởng công chúa, nhắm mắt phất tay: “ Dẫn người đi đi.”
Vài tên nội thị tiến lên kéo Vinh Dương trưởng công chúa.
Vinh Dương trưởng công chúa giãy dụa: “Hoàng huynh, ta muốn gặp mẫu hậu…… Cho ta gặp mặt mẫu hậu, huynh không thể làm như vậy ——”
Cảnh Minh Đế dứt khoát xoay người sang chỗ khác.
Một lát sau, tiếng la hét của Vinh Dương trưởng công chúa biến mất sau cánh cửa, Cảnh Minh Đế liếc nhìn Úc Cẩn.
Úc Cẩn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nhìn thấy gì cả.
Cảnh Minh Đế thở dài: “Mang tức phụ ngươi hồi phủ đi, nó cũng vất vả cả đêm rồi……”
Úc Cẩn nhất thời tỉnh táo tinh thần: “Đa tạ phụ hoàng!”
Khương Tự từ cửa hông đi ra.
Úc Cẩn bước nhanh qua đón, cầm tay nàng: “Thế nào, mệt không?”
“Vẫn tốt.”
Cảnh Minh Đế ho khan hai tiếng.
Hai người đi tới, cùng nhau hành lễ chào Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, chúng con cáo lui.”
“Ừ.” Tâm tình uể oải Cảnh Minh Đế miễn cưỡng lên tiếng.
Úc Cẩn cũng mặc kệ tâm tình hoàng đế lão tử ra sao, mang theo tức phụ rời đi.
Gió sớm giá lạnh, như dao róc xương, cũng may Khương Tự mặc rất dày, lại còn đội mũ, nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081295/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.