Đóa ma ma ôm ngực lảo đảo bò dậy, khiếp sợ đến nỗi ngay cả đau đớn đều không cảm thấy nữa.
“ Vì sao Phệ Tâm cổ lại mất đi khống chế?”
Bà ta không cam lòng, lại lần nữa thúc giục Phệ Tâm cổ, nhưng sắc mặt dần dần trướng thành màu đỏ tím, đột nhiên há mồm phun ra một vật.
Vật đó rơi trên mặt đất, thế mà lại là một con trùng màu đen.
Trùng màu đen gặp ánh sáng, giãy giụa vài cái rồi bất động, nhanh chóng hóa thành một vũng máu loãng.
Sắc mặt của Hoàng Hậu trắng bệch, cầm khăn gắt gao che miệng mới nhịn xuống không nôn ra.
Cảnh Minh Đế nhìn vũng máu trên mặt đất cũng tê cả da đầu.
Trên đời này lại thật sự có thứ đồ vật kỳ quái dị hợm lại ghê tởm như vậy!
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng ……” Đóa ma ma đã có chút điên cuồng, giãy giụa nhìn khắp xung quanh, “Chẳng lẽ là Đại trưởng lão tới?”
Cảnh Minh Đế nhìn Đóa ma ma đã không còn chút thong dong nào, hưởng thụ cảm giác chiếm cứ thượng phong: “Đóa ma ma, hiện giờ ngươi đã mất đi tất cả những thứ có thể dựa vào, còn không bằng khai thật ra đi!”
Đóa ma ma liếc Cảnh Minh Đế một cái, đột nhiên vọt về phía ông.
Hai gã nội thị bên cạnh vội đè chặt bà ta.
“Buông ta ra, ta muốn xem ai ở bên ngoài!” Tầm mắt Đóa ma ma gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cảnh Minh Đế cùng Hoàng Hậu không khỏi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081292/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.