Tiếng " hồ nháo " của Cảnh Minh Đế không hề hù dọa được Khương Trạm.
Nói đùa, từ dưới quyền cước của phụ thân đại nhân kiên cường lớn lên, một tiếng trách cứ quả thực là mưa bụi.
Thần sắc Khương Trạm càng thêm kiên quyết, ôm quyền nói: “Cầu Hoàng Thượng thành toàn!”
Cảnh Minh Đế ngồi ở trên long ỷ, trên cao nhìn xuống nhìn người trẻ tuổi phía dưới, hỏi: “Khương Nhị, ngươi cũng biết đao kiếm không có mắt?”
Khương Trạm quỳ đến thẳng tắp, nghe vậy lập tức gật đầu: “Ti chức đương nhiên biết. Chính là bởi vì như vậy, mới càng cần thêm nam nhi không tiếc thân mình, bảo vệ quốc thổ Đại Chu ta.”
Cảnh Minh Đế con ngươi sáng lên, vỗ mạnh tay vịn long ỷ: “Hay một câu không tiếc thân mình! Một khi đã như vậy, trẫm liền phong ngươi làm Tuyên võ tướng quân, xuân năm sau xuôi Nam đi xuống dưới trướng Phùng tướng quân hiệu lực.”
Khương Trạm đại hỉ: “Đa tạ Hoàng Thượng!”
Chúng thần nhìn Khương Trạm ánh mắt nhất thời cực kỳ phức tạp.
Vừa cảm thấy tiểu tử này thật ngốc, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực ở kinh thành không chịu một hai cứ phải đi lên chiến trường tìm đường chết, lại cảm thấy tiểu tử này hôm nay lộ mặt ở trước mặt hoàng thượng một phen rực rỡ, khác không nói, chỉ cần ở Nam Cương chịu khổ mấy năm đủ tay đủ chân trở về, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Chậc chậc, từ một Kim Ngô Vệ tầm thường nhảy lên trở thành tứ phẩm Tuyên võ tướng quân, vị Nhị công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081262/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.