Chờ đến đáp án như vậy, bách quan huân quý đều không hiểu ra sao, lại chỉ có thể theo nội thị an bài trở lại chỗ ở của từng người không nhắc tới nữa.
Một đêm này, rất nhiều người ngủ không an ổn.
Cảnh Minh Đế nghỉ ở chỗ của Hoàng Hậu.
Tuy là tẩm cung tạm thời, địa long lại đốt đỏ rực, trong phòng ấm áp như xuân.
Đế hậu hai người ngủ cùng giường, lại không ai đi vào giấc ngủ.
Cảnh Minh Đế sau khi không biết lật qua lật lại bao nhiêu lần liền dứt khoát đứng dậy xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ.
Song sa màu xanh khói che đậy cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Cảnh Minh Đế duỗi tay đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương nháy mắt lùa vào.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, chợt trên người có thêm một kiện áo ngoài.
“Hoàng Thượng, coi chừng cảm lạnh.”
Cảnh Minh Đế quay đầu, liền nhìn thấy Hoàng Hậu búi tóc lỏng lẻo đứng ở bên cạnh, trong mắt hàm chứa lo lắng.
Cảnh Minh Đế chỉ chỉ ngoài cửa sổ, ngữ khí khó hiểu: “Hoàng Hậu, ngươi xem, tuyết ngừng rồi.”
Hoàng Hậu khẽ nhìn ra bên ngoài.
Đã là đêm khuya, bên ngoài hành lang dài lại treo từng dãy đèn lồng đỏ thẫm. Giờ phút này những đèn lồng đó tỏa ra tia sáng màu vỏ quýt hòa thành một, đem sân ngoài cửa sổ chiếu đến sáng ngời.
Tuyết xác thật đã ngừng, góc sân cùng trên mái hiên chất đầy đống tuyết, một vùng trắng xoá chói mắt.
Hoàng Hậu hơi hơi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081256/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.