Khương Tự dở khóc dở cười, dỗi nói: “Nhị ca, huynh suy nghĩ miên man cái gì vậy? Không có ngủ thông phòng, càng không có ngủ nha hoàn, hai chúng ta rất tốt.”
Khương Trạm càng khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Vậy Vương gia bị nhốt vào Tông Nhân Phủ muội không vội sao, ta còn tưởng rằng Vương gia làm chuyện có lỗi cơ.”
“Phụ tử nào có thù cách đêm, nói không chừng qua ít ngày nữa Hoàng Thượng sẽ thả chàng ấy ra.” Khương Tự giọng điệu tùy ý, ngược lại nói, “Nhị ca, muội xem tay huynh.”
Khương Trạm theo bản năng giấu tay ra sau, cự tuyệt nói: “Chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì đẹp.”
Khương Tự bắt lấy ống tay áo Khương Trạm, kiên trì nói: “Muội nhìn xem.”
Giằng co trong chớp mắt, Khương Trạm đành phải thỏa hiệp, thành thật vươn cái tay bị thương tới.
Bàn tay vốn thon dài xinh đẹp, lúc này mu bàn tay lại sưng vù, lộ ra máu thịt ngưng kết thành màu tím đen, nhìn vào có phần làm cho người ta sợ hãi.
Ánh mắt Khương Tự co rụt lại, vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ.
Có thể dẫm tay Nhị ca thành như này, Thái Tử quá mức ác độc!
“Tứ muội, thật sự không có việc gì, một chút cũng không đau.” Khương Trạm thu tay lại, lại bị Khương Tự đè lại.
“Ra hoàng cung cũng không biết xử lý trước một chút.” Khương Tự một bên oán trách một bên lấy khăn ra, “Muội xử lý miệng vết thương cho huynh một chút.”
Khương Trạm vốn định nói không cần, thấy Khương Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081244/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.