Trong lứa nam tử thành niên, Thái Tử không tính là thấp, nhưng cái đầu Khương Trạm cao lớn đĩnh bạt, khiến cho hắn không thể không ngước tầm mắt lên.
Cảnh này khiến Thái Tử càng thêm khó chịu.
Mà loại khó chịu này, dù Khương Trạm không phải người tâm tư tỉ mỉ cũng cảm giác được.
Hắn do dự một chút, quỳ một gối: “Xin điện hạ thứ tội.”
Kim Ngô Vệ làm việc ở hoàng thành, muốn tùy tâm sở dục là không có khả năng, Khương Trạm rất rõ không thể cùng Thái Tử cứng đối cứng, lúc này trừ cúi đầu ra không có lựa chọn nào khác.
Quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo cứng rắn, khuất nhục nảy lên trong lòng.
Khương Trạm nắm chặt nắm tay, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất lại lần nữa thỉnh tội.
Kim Ngô Vệ bên cạnh nhịn không được cầu tình: “Điện hạ, Khương Nhị ——”
Ánh mắt Thái Tử lạnh băng làm Kim Ngô Vệ không dám nói thêm gì nữa.
“Bổn cung thấy thật kỳ quái, một kẻ lỗ mãng giống như ngươi làm thế nào trà trộn vào Kim Ngô Vệ!”
Khương Trạm quỳ một gối, cúi đầu không hé răng.
Ở trước mặt quyền thế tuyệt đối, tất cả giãy giụa chẳng những là tự rước lấy nhục, còn sẽ mang đến cho người nhà phiền toái, đây là đạo lý hắn đã bắt đầu hiểu được.
Thật muốn một quyền đánh cho mặt Thái Tử thành đầu heo mà……
Thái Tử nhướng nhướng mày.
Nghe nói Đại cữu ca của lão Thất là một thanh niên bốc đồng ngu xuẩn, hiện giờ xem ra vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081242/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.