Tất cả mọi người trong Ngự thư phòng đang tiêu hóa tin tức này.
Cảnh Minh Đế móc móc lỗ tai, lần nữa hỏi thái y: “Yến Vương phi có tin vui?”
Phan Hải yên lặng sờ sờ mũi.
Hoàng Thượng đều để thái y lặp lại hai lần, đây là sợ mấy ngôn quan kia nghe không rõ đây mà.
Thái y rất phối hợp, cao giọng nói: “Vâng, Yến Vương phi đã có thai hơn tháng……”
Thanh âm to lớn vang dội của Thái y quanh quẩn ở trong Ngự thư phòng, quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Sắc mặt của mấy vị ngôn quan dần dần trướng thành màu gan heo.
Tuy nói ngôn quan có quyền lực nghe phong phanh tấu sự tình, buộc tội quan lớn trọng thần thì cũng thôi, chính là buộc tội đến trên người một nữ tử, kết quả người ta là có thai…… Đây thật là quá mất mặt.
Về đến nhà bị lão nương hoặc bà nương biết, chỉ sợ ăn mắng là cái chắc.
Nhìn mấy ngôn quan mắt choáng váng, Cảnh Minh Đế chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.
Ha hả, cuối cùng đến phiên mấy lão gia hỏa này ăn mệt rồi. Một đám khi mắng người ta thì hăng hái như vậy, lần này thì đẹp mặt rồi nhỉ.
Xem ra là Ngọc như ý ông ban cho tức phụ lão Thất đã đổi vận.
Cảnh Minh Đế càng nghĩ càng vui sướng, mắt phong quét về phía Úc Cẩn, ra vẻ không vui: “Lão Thất, tức phụ ngươi có thai là chuyện vô cùng tốt, tại sao cũng không nói với trong cung một tiếng? Nếu ngươi nói ra, nào đến nỗi để mấy vị ái khanh đây hiểu lầm.”
Mấy vị ngôn quan giống như bị người ta đánh liền mấy cái tát, trên mặt đau rát.
Con ngươi tinh xảo của Úc Cẩn toát ra vài phần chần chờ: “Phụ hoàng, nghe nói ở kinh thành bên này nữ tử có thai chưa tròn ba tháng không thể nói ra ……”
Cảnh Minh Đế sắc mặt khẽ biến.
Loại cách nói này ông cũng biết, nghe nói nói sớm dễ bị rớt thai!
Ánh mắt Cảnh Minh Đế chậm rãi đảo qua khuôn mặt mấy vị ngôn quan, mấy vị ngôn quan mặt đỏ tai hồng xong chợt cảm thấy áp lực như núi.
Hoàng Thượng đây là có ý gì nha, nếu như Yến Vương phi xảy ra điều gì không hay, chẳng lẽ muốn tìm bọn họ đòi hài tử?
Đây chính là long tử long tôn…… Vừa nghĩ đến đó, mấy vị ngôn quan lập tức cảm thấy không xong rồi.
Vị ngôn quan lời lẽ buộc tội hăng hái nhất càng là ở trong lòng mắng phụ tá Thái Tử gần chết.
Ngôn quan không thể lập thành đội, nhưng người luôn có tính khuynh hướng, mà gã xem như là bên phía ủng hộ Thái Tử.
Kỳ thật cũng không thể nói như vậy, Hoàng Thượng vẫn luôn kiên trì giữ gìn địa vị Thái Tử, thân là thần tử ủng hộ trữ quân chính là bình thường. Nhưng Thái Tử thật sự quá hố người, sự tình chưa biết rõ ràng đã ám chỉ gã buộc tội Yến Vương, kết quả náo loạn mặt xám mày tro……
Ngôn quan nghĩ như vậy, sượng mặt quỳ xuống thỉnh tội.
Cảnh Minh Đế thở dài, cực kỳ rộng lượng nói: “Trẫm biết chư vị ái khanh đều là vì giữ gìn lễ pháp quy củ Đại Chu ta, tuy rằng gây ra hiểu lầm, nhưng trẫm sẽ không trách các ngươi.”
“Chúng thần có tội ——” Mấy tên ngôn quan hữu khí vô lực nói. Hoàng Thượng thật quá đáng, vậy mà còn ra sức đánh chó rơi xuống nước!
Cảnh Minh Đế cười tủm tỉm nhìn ngôn quan quỳ đầy đất, ngữ khí thân thiết: “Mấy vị ái khanh không cần thỉnh tội với Trẫm, về sau lấy đó làm gương là được.”
Xem các ngươi về sau còn dám nhìn chằm chằm việc riêng của hoàng gia không buông nữa không, ngay cả ông muốn ra cung cũng đều bị vây công, một đám thật quá có bản lĩnh.
Cảnh Minh Đế lại nhìn về phía Úc Cẩn: “Yến Vương, vài vị đại nhân cũng không phải cố ý nhằm vào ngươi, bọn họ giữ gìn chính là thể diện hoàng gia, không hề tư tâm, ngươi không được lòng mang oán hận.”
“Nhi tử biết rồi.” Úc Cẩn giọng điệu bình tĩnh nói xong, rũ mi cụp mắt không rên một tiếng.
Cảnh Minh Đế vừa thấy thế, nghĩ đây là ủy khuất nha.
Cũng phải, đổi là ai vô duyên vô cớ bị mấy ngôn quan cắn bậy một trận ai mà không ủy khuất, huống chi nói ra chuyện thê tử có thai sớm còn không may mắn……
Xem ra phải cho lão Thất một chút bồi thường mới được.
Nếu nói không có tí oán khí nào với mấy tên ngôn quan là không có khả năng, Cảnh Minh Đế đang muốn nho nhỏ trả đũa một chút, vì thế trước mặt vài vị ngôn quan thưởng cho Yến Vương phi một đống đồ an ủi.
Không bởi vì một chút ban thưởng mà vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lão Thất vẫn rất ổn trọng, ít nhất mí mắt không cạn như vậy.
“Chư vị ái khanh lui ra đi.”
“Chúng thần cáo lui.” Vài vị ngôn quan chật vật mà chạy.
Trong Ngự thư phòng giây lát trống trãi hơn phân nửa.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Úc Cẩn, vuốt ve chặn giấy bạch ngọc.
“Khi nào có tin vui?”
Úc Cẩn nói: “Nàng thăm Nghi Ninh Hầu lão phu nhân trở về liền không thoải mái lắm, nhi tử không yên tâm, lệnh cho Lương y chính trong phủ xem mạch, không nghĩ tới là có thai, lúc này mới không có cách nào đi phúng viếng……”
Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu.
Mang thai có rất nhiều chỗ cần chú ý, một điều trong đó chính là không thể tham dự việc hiếu hỉ.
“Nên lộ ra cho trong cung một tiếng mới phải.”
“Nhi tử sợ không tốt với đứa bé ——”
Cảnh Minh Đế nghiêm sắc mặt: “Này thì có gì, lại không phải nhà bình thường, tức phụ ngươi hoài chính là long tôn, thai thần sẽ có thần bảo hộ!”
Úc Cẩn cúi đầu: “Nhi tử thụ giáo, về sau lại có hỉ sự chắc chắn nói cho phụ hoàng trước tiên.”
Cảnh Minh Đế vừa muốn há miệng đáp ứng, lại cảm thấy không thích hợp, thanh thanh yết hầu nói: “Nói cho trẫm làm cái gì, Hoàng Hậu nơi đó thông báo một tiếng là được.”
“Vâng, nhi tử hiểu.”
“Được rồi, trở về bồi tức phụ ngươi đi, để nó an tâm dưỡng thai.”
timviec taitro
Úc Cẩn nói tạ ơn, kéo một xe ban thưởng hồi Yến Vương phủ.
“Cái gì, lão Thất mang theo một đống ban thưởng trở về?”
Trong Tề Vương phủ, chúng hoàng tử nghe thấy tin tức này liền ngẩn ngơ, sôi nổi phái thân tín đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Sau đó không lâu, chúng hoàng tử càng ngây người: Yến Vương phi cư nhiên có thai!
Mọi người đồng thời nhìn về phía Thục Vương.
Sắc mặt Thục Vương mơ hồ biến thành màu đen.
Lại tới nữa, hắn biết ngay có gió thổi cỏ lay gì là liền lấy hắn ra so sánh với lão Thất.
Hắn trêu ai chọc ai, còn không phải là thành thân gần với lão Thất thôi sao.
Thục Vương trong lòng căm giận, lại không ngăn được các huynh đệ trêu đùa.
“Không nghĩ tới Thất đệ nhanh như vậy. Lục đệ, ngươi cần phải nỗ lực hơn.” Lỗ Vương vỗ mạnh bả vai Thục Vương.
Thục Vương rót một hớp nước trà, tức giận nói: “Ta không vội.”
“Lục đệ xác thật không cần vội, dù sao cũng mới thành thân mấy tháng mà thôi.” Đại hoàng tử Tần Vương cười hoà giải.
Lỗ Vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, miệng tiện nói: “Lão Thất thành thân so với Lục đệ còn muộn một tháng kìa.”
Thục Vương quăng chén trà lên trên bàn, đứng dậy: “Đa tạ Tứ ca chiêu đãi, đệ đệ trong phủ còn có việc, đi trước một bước.”
Thục Vương vừa đi, những người khác nhao nhao đưa ra lời cáo từ.
Tề Vương cười tiễn mọi người đến cửa, xoay người lại ý cười trên mặt đã không còn, nhanh chân đi tới hậu viện.
Tề Vương phi mới sửa sang lại trướng mục quý này, phát hiện trong phủ chi tiêu vượt quá, đang cân nhắc bổ khuyết thiếu hụt như thế nào, liền thấy Tề Vương đi đến.
Tề Vương phi bỏ xuống việc vặt, ý cười doanh doanh ra đón: “Mấy vị Vương gia đi rồi?”
Tầm mắt Tề Vương rơi xuống trên khuôn mặt bình thường của Tề Vương phi, không khỏi dâng lên một trận phiền chán.
Không có tư sắc thì cũng thôi, thành thân nhiều năm như vậy, đến nay chỉ có một nữ nhi, thật sự là quá vô dụng.
“Vương gia làm sao vậy?”
Tề Vương hừ hừ, nói: “ Tức phụ lão Thất có tin vui.”
Tay Tề Vương phi run lên,ý cười trên mặt thu lại.
Yến Vương phi thành thân chỉ mới mấy tháng, thế mà đã có thai……
Lỗ Vương trở lại trong phủ, ôm lấy Lỗ Vương phi, hôn một cái trên mặt nàng.
“Vương gia nổi điên gì thế?” Lỗ Vương phi nửa đẩy nửa xô oán trách.
Lỗ Vương nghĩ lại mà sợ: “May mà nàng cản ta không dây vào, tức phụ lão Thất thế mà có thai rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]