Với người Đại Chu mà nói, trong đông đảo thân thích địa vị của cữu cữu cực kỳ cao. Dù Khương Tự là Vương phi, thì cữu mẫu mất nhất định phải đi phúng viếng.
Khương Tự đương nhiên sẽ không đi.
Đối với người hại chết mẫu thân mình, nàng tuyệt sẽ không vì cái gọi là thanh danh thể diện mà đi dập đầu người đó.
Nàng khi chưa lấy chồng sẽ không, hiện giờ thành Vương phi, lại càng sẽ không ủy khuất chính mình.
Úc Cẩn tùy tiện quăng tang thiếp đi, nói thêm một lời cũng lười nói.
Hai người nói đến cửa hàng ở con phố chợ phía Tây cùng tổ tôn Ô Miêu.
“Trước mắt đã phái người âm thầm nhìn chằm chằm, đôi tổ tôn kia thật ra không có gì dị thường, cả ngày trông tiểu điếm không ra khỏi cửa.” Úc Cẩn nói.
Khương Tự liễm mi: “Đoán không ra mục đích bọn họ tới kinh thành, phái một người nhìn chằm chằm thời gian dài đi.”
“Ừ, chuyện này không có gì khó.” Úc Cẩn nói xong từ cổ tay áo rút ra một phong thư đưa qua.
Khương Tự duỗi tay tiếp nhận, mở ra xem.
Là một phong thư dùng văn phong Ô Miêu viết.
Úc Cẩn thò qua, cười hỏi: “Xem hiểu sao? Muốn ta nói nội dung cho nàng không?”
Khương Tự liếc xéo hắn một cái: “Chàng hiểu ngôn ngữ Ô Miêu?”
Nàng lúc trước vì giả mạo Thánh Nữ mà bỏ quyết tâm lớn, chỉ kém lúc ngủ dùng ngôn ngữ Ô Miêu nói mớ nữa thôi.
Mỗi người ở Ô Miêu tộc cơ hồ đều biết nói tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081229/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.