Với người Đại Chu mà nói, trong đông đảo thân thích địa vị của cữu cữu cực kỳ cao. Dù Khương Tự là Vương phi, thì cữu mẫu mất nhất định phải đi phúng viếng.
Khương Tự đương nhiên sẽ không đi.
Đối với người hại chết mẫu thân mình, nàng tuyệt sẽ không vì cái gọi là thanh danh thể diện mà đi dập đầu người đó.
Nàng khi chưa lấy chồng sẽ không, hiện giờ thành Vương phi, lại càng sẽ không ủy khuất chính mình.
Úc Cẩn tùy tiện quăng tang thiếp đi, nói thêm một lời cũng lười nói.
Hai người nói đến cửa hàng ở con phố chợ phía Tây cùng tổ tôn Ô Miêu.
“Trước mắt đã phái người âm thầm nhìn chằm chằm, đôi tổ tôn kia thật ra không có gì dị thường, cả ngày trông tiểu điếm không ra khỏi cửa.” Úc Cẩn nói.
Khương Tự liễm mi: “Đoán không ra mục đích bọn họ tới kinh thành, phái một người nhìn chằm chằm thời gian dài đi.”
“Ừ, chuyện này không có gì khó.” Úc Cẩn nói xong từ cổ tay áo rút ra một phong thư đưa qua.
Khương Tự duỗi tay tiếp nhận, mở ra xem.
Là một phong thư dùng văn phong Ô Miêu viết.
Úc Cẩn thò qua, cười hỏi: “Xem hiểu sao? Muốn ta nói nội dung cho nàng không?”
Khương Tự liếc xéo hắn một cái: “Chàng hiểu ngôn ngữ Ô Miêu?”
Nàng lúc trước vì giả mạo Thánh Nữ mà bỏ quyết tâm lớn, chỉ kém lúc ngủ dùng ngôn ngữ Ô Miêu nói mớ nữa thôi.
Mỗi người ở Ô Miêu tộc cơ hồ đều biết nói tiếng Đại Chu, từ khi Úc Thất qua lại với nàng chưa từng nói qua ngôn ngữ Ô Miêu.
“Ta dù gì cũng ở Nam Cương nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng phải biết chút chứ.” Úc Cẩn đắc ý nói.
Chưa nói tới đã gặp qua là không quên được, mà trí nhớ hắn xác thật cực tốt, bằng không cũng sẽ không cách hai ba năm còn có thể dựa vào tưởng tượng mà vẽ A Tự đến giống như đúc.
Khương Tự trầm mặc một chút, nói: “Ta xem hiểu.”
Bí mật trọng sinh tuy rằng không thể nói, nhưng phu thê hai người muốn sinh hoạt lâu dài ở bên nhau, không có khả năng giấu diếm đủ điều với nửa kia.
Úc Cẩn hơi hơi kinh ngạc: “Nàng xem hiểu văn tự Ô Miêu?”
Lúc trước A Tự nói với hắn dựa vào dung mạo cực giống Thánh Nữ Ô Miêu lừa dối hai tổ tôn kia, hắn cho rằng hai bên là dùng tiếng Đại Chu giao lưu, không nghĩ rằng A Tự chẳng những biết nói ngôn ngữ Ô Miêu, mà còn xem hiểu văn tự Ô Miêu ……
Cảm giác cổ quái đã từng xuất hiện lại càng thêm mãnh liệt.
A Tự hình như rất quen thuộc chuyện về Ô Miêu tộc, giống như đã từng sinh hoạt ở nơi đó nhiều năm vậy ……
Úc Cẩn hai tay bưng mặt Khương Tự, xoa xoa.
Gương mặt vô cùng mịn màng của Khương Tự rất nhanh thì bị xoa đỏ.
“Làm gì?” Khương Tự dở khóc dở cười hỏi.
Úc Cẩn thò qua, khẩn trương hề hề: “Ta xem xem nàng chẳng lẽ là bị Thánh Nữ Ô Miêu giả mạo rồi.”
Một câu vui đùa khiến Khương Tự ngẩn người.
Kiếp trước chỉ có nàng giả mạo Thánh Nữ, hiện tại từ trong miệng Úc Thất nghe được câu nói như thế, tâm tình rất là vi diệu.
“Nếu thật sự là giả mạo thì làm sao bây giờ, trả hàng sao?” Khương Tự cười hỏi lại.
Thấy tâm tình Khương Tự không bởi vì Vưu thị chết mà chịu chút ảnh hưởng, Úc Cẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói: “Làm gì trả hàng, ta lại đi tìm về A Tự thật, ngồi hưởng phúc Tề nhân không được sao?”
“ Chàng chờ một chút.” Khương Tự dứt lời, bước nhanh đi vào trong thất.
Lưu lại Úc Cẩn yên lặng suy nghĩ: Hắn chỉ trêu chọc nàng thôi, hẳn sẽ không tức giận đâu nhỉ……
Úc Cẩn làm tốt chuẩn bị tức phụ vừa ra liền nhanh chóng nhận lỗi.
Khương Tự rất nhanh thì quay lại.
“A Tự, nàng tức giận?”
“Không tức giận.” Khương Tự đem một cái kéo đập ở trước mặt Úc Cẩn, cười hì hì nói, “Đúng rồi, chàng lặp lại lời mới rồi lần nữa đi.”
Úc Cẩn cười gượng: “Nói cái gì?”
Khương Tự thưởng thức kéo, nhắc nhở nói: “Chính là cái gì ngồi hưởng phúc Tề nhân đó.”
“Ha hả, nàng nhất định là nghe lầm.” Úc Cẩn duỗi tay đè lại tay Khương Tự, thuận tiện đè lại cái kéo hàn quang lóe lóe dưới tay tức phụ, tự đáy lòng khuyên nhủ, “A Tự, cẩn thận kéo làm thương tay……
Khương Tự bên môi mỉm cười, bộ dạng dịu dàng mềm mại: “Không sao, ta chơi đến quen rồi.”
“Nữ nhân chơi kéo làm gì…… A Tự, nàng thích đánh đàn không? Nếu không chơi cờ cũng được, đến, đến, chúng ta đánh một ván cờ.”
Khương Tự nghiêm trang nói: “Tất nhiên là bởi vì chơi kéo thật hơn đánh đàn chơi cờ. Tỷ như hôn phu chuẩn bị ngồi hưởng phúc Tề nhân, nữ nhân biết đánh đàn chỉ có thể đàn tấu mấy khúc liêu biểu thương xuân thu buồn, nữ nhân biết chơi kéo lại có thể trực tiếp cắt phăng căn phiền não đi.”
Úc Cẩn bất giác cảm thấy phía dưới rét căm căm, nhất thời quên luôn truy vấn Khương Tự vì sao xem hiểu văn tự Ô Miêu.
Vui đùa qua đi, Khương Tự rũ mắt xem nội dung trên thư.
Xem xong, Khương Tự cười cười: “Một thế hệ trưởng lão rốt cuộc không dễ lừa gạt, nhanh như vậy liền viết thư trở về…… Đúng rồi, thư này làm sao lấy được?”
“Chặn lại, cho nên trễ hai ngày.”
Không khí khôi phục nghiêm túc.
Úc Cẩn nói: “A Tự, nàng hình như rất quen thuộc Ô Miêu tộc ……”
Khương Tự trầm mặc một lát, nhìn chăm chú đôi mắt Úc Cẩn.
Đôi mắt nam nhân đen mà sáng, như hắc đá quý rực rỡ lấp lánh nhất, lóe ra ánh sáng hiếu kỳ.
Khương Tự thở dài một tiếng, kéo lại cánh tay Úc Cẩn: “A Cẩn, ta giống như ở trong mộng đi qua Ô Miêu tộc, ở nơi đó trải qua rất nhiều chuyện …… Cho nên biết nói ngôn ngữ Ô Miêu, nhận thức chữ viết Ô Miêu. Bảo ta giải thích, ta lại nói không rõ ……”
“Nói không chừng kiếp trước nàng thật là người Ô Miêu.” Úc Cẩn cười vuốt tóc nàng, trấn an nói, “Đừng vì mấy cái này mà phiền não, vừa sinh ra đã biết tốt bao nhiêu, giảm bớt phiền phức đi học tập.”
Sợ Khương Tự để tâm vào chuyện vụn vặt, Úc Cẩn chỉ vào thư hỏi: “A Tự, nàng tính xử lý như thế nào?”
Khương Tự xếp lại thư rồi nhét trở lại phong thư, nói: “Dù sao thư đã chặn lại, tin tức một chốc sẽ không truyền đến Ô Miêu bên kia ngay được, vậy cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi. Thời gian lâu bà lão mãi không đợi được thư của Ô Miêu bên kia, nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với người trong cung.”
Một nữ tử Ô Miêu khác lẫn vào trong cung mười mấy năm là người mà Khương Tự quyết tâm muốn tìm ra.
Năm đó , Ấn Tâm cổ mà Vinh Dương trưởng công chúa dùng để hại mẫu thân đến tột cùng có phải đến từ nữ tử Ô Miêu kia không? Cho dù không phải, một kẻ ẩn núp ở trong cung rất có thể là hung phạm hại Phúc Thanh công chúa, Khương Tự không thể không phòng.
Đó là một con rắn độc ẩn ở trong bóng tối, cho dù nhất thời không cắn được mình, nhưng biết rắn độc trốn ở nơi nào ít nhất có thể tránh đi nguy hiểm.
Úc Cẩn gật đầu: “Ừ, ta sẽ phân phó xuống dưới lưu ý những động tĩnh này. Có một số việc không thể gấp, chúng ta từng bước một tới.”
Giống như những ngày hắn mới tới Nam Cương, số ít tướng lãnh biết thân phận hoàng tử của hắn, mặt ngoài có lệ cung kính, kỳ thật khinh thường xem nhẹ, cho rằng hắn tới phía Nam chính là thêm phiền.
Những ẩn nhẫn im hơi lặng tiếng ấy không đáng giá nhắc tới, cho đến khi có một lần hắn mang một đám tướng sĩ bị nhốt trong rừng chướng khí ra, mới coi như đặt vững chân ……
Ở kinh thành, giết người không thể dùng đao, vậy thì càng phải kiên nhẫn nhiều hơn. Tỷ như Vinh Dương trưởng công chúa, hắn đã tưởng tượng ra mười loại cách chết, chỉ chờ xem cái nào tốt hơn thì áp dụng.
Cữu mẫu Vương phi mất xem như là sự kiện lớn, cần trưởng sử an bài công việc tương quan.
Lão trưởng sử đợi nửa ngày, mãi mà vẫn không chờ được Vương gia, Vương phi tới lên tiếng, chỉ đành phải đi đến thư phòng Úc Cẩn.
“Trưởng sử tới rồi.” Gã sai vặt cười tủm tỉm lên tiếng gọi.
“Vương gia có ở bên trong?”
“Không ở.”
Trưởng sử trừng gã sai vặt một cái: “Vương gia rõ ràng đã trở lại.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]