Vưu thị nhìn chằm chằm tay mình, nói: “Từ trong tay một người Nam Cương. Có một lần lên phố ngẫu nhiên gặp được một vị nữ tử Nam Cương bán một ít thứ hiếm lạ cổ quái. Ta thử hỏi nàng ta chuyện cổ trùng, không nghĩ tới nàng ta thực sự có loại cổ trùng này ……”
Vưu thị đối với cổ trùng có thể hút máu tim người có ấn tượng phá lệ khắc sâu.
Có thể nói nhiều năm như vậy, hình dạng của cổ trùng đã khắc thật sâu trong đầu bà ta rồi.
“Ở nơi nào gặp được vị nữ tử Nam Cương kia?” Khương Tự truy vấn.
“Ở ngay trên con phố chợ phía Tây, sau khi đi vào trong cùng có một tiểu điếm không có biển hiệu.”
Khương Tự âm thầm ghi nhớ, nói với lão phu nhân: “ Ngoại tổ mẫu, con cùng đại tỷ đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngài trước mắt phải tránh cảm xúc thay đổi quá nhanh.”
Lão phu nhân chậm rãi gật đầu.
Khương Tự cùng Khương Y một trái một phải đỡ lão phu nhân đi ra cửa.
Vưu thị nhìn chằm chằm bóng dáng ba người, đột nhiên hô: “Lão phu nhân, nếu ta không còn nữa, Tuân nhi và Thanh Sương phải giữ đạo hiếu!”
Lão phu nhân hơi dừng bước, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Vì mẫu giữ đạo hiếu là bổn phận của người làm con.”
“Nhưng mà Thanh Sương đã sắp mười bảy, lại qua ba năm gả cưới sẽ bị chậm trễ ——”
“ Nhân duyên tốt chẳng phân biệt sớm muộn, nó lớn tuổi hơn một chút sẽ càng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081225/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.