Không bao lâu, Phan Hải trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.
Phan Hải vẻ mặt đau khổ quỳ xuống: “Hoàng Thượng, ả vũ cơ kia chết bất đắc kỳ tử.”
“Chết bất đắc kỳ tử?” Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy ngực buồn bực, nặng nề hỏi, “ Là dụng hình quá mức?”
Phan Hải quỳ gối nơi đó, thời tiết tháng sáu lại ứa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Đối đãi người nào nên dùng hình phạt gì, dùng đến loại trình độ nào, những thủ hạ đó của nô tỳ đều có chừng mực, nhưng vừa mới thẩm vấn, ả vũ cơ kia liền chết bất đắc kỳ tử, xin Hoàng Thượng cho phép mấy vị thái y vào kiểm tra thực hư……”
Cảnh Minh Đế tâm phiền ý loạn phất phất tay, vài tên thái y không dám thở mạnh, cúi đầu theo Phan Hải rời đi.
Bầu không khí trong điện nhất thời ngưng trọng lên.
Yến Vương thật vất vả lột tơ rút kén tìm ra vũ cơ hạ độc, vậy mà Phan công công bên kia cái gì cũng chưa hỏi được người đã tiêu đời rồi!
Chẳng lẽ nói cái chết của Thập Ngũ công chúa sẽ trở thành một vụ án treo?
Cảnh Minh Đế là người tính tình bình thản, Phan Hải tuy làm hỏng chuyện, nhưng lại chịu đựng không có phát tác, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương hỏi Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”
Úc Cẩn thở dài: “ Vũ cơ hạ độc đã chết, nếu sau lưng nàng ta có người sai sử, vậy chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081191/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.