Phúc Thanh công chúa mới đi đến cửa bất chợt lảo đảo suýt nữa thì ngã quỵ.
Cung nữ bên người cuống quít đỡ lấy nàng, sợ tới mức hãi hùng khiếp vía: “Công chúa, cẩn thận.”
Công chúa chính là thân thể thiên kim, nếu như có sơ xuất gì, nàng ta dù chết một trăm lần cũng không đủ.
Phúc Thanh công chúa tựa như không nghe thấy lời cung nữ nói, đẩy cung nữ ra chạy trở về.
Đôi mắt của nàng tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, ngày thường đi lại thoạt nhìn không khác gì người khác, song lúc này lại thất tha thất thểu, đụng vào góc bàn.
“Công chúa ——”
Phúc Thanh công chúa nhìn phương hướng nào đó, thanh âm run rẩy: “Thất tẩu, tẩu nói cái gì?”
Nàng nhìn cũng không phải phương hướng của Khương Tự, cũng bởi vậy, có vẻ càng thêm đáng thương.
Thiếu nữ như hoa đôi mắt lại bị mù, vốn chính là chuyện làm người ta tiếc hận.
Hoàng Hậu bước xa vọt tới cầm tay Phúc Thanh công chúa, thanh âm tàn khốc nói: “Yến Vương phi, ngươi có biết ngươi đang nói gì không!”
Thần sắc Khương Tự vô cùng bình tĩnh: “Con dâu nói, mắt tật của công chúa có thể trị.”
“Lừa thiên hạ ——”
Phúc Thanh công chúa dùng sức cầm tay Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, con muốn nghe thất tẩu nói tiếp.”
“A Tuyền, không cần để ý tới mấy lời hồ ngôn loạn ngữ ấy ……” Hoàng Hậu ôm nữ nhi toàn thân run rẩy, đau lòng không thôi.
Yến Vương phi lại nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081170/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.