* Giáo: dạy giỗ, chỉ bảo. Dẫn: hướng dẫn, dẫn dắt.)
Nhìn Thất nhi tử, tâm tình của Cảnh Minh Đế liền trở nên vi diệu.
Muốn nói tức giận, đương nhiên là tức giận rồi.
Một cái Vương gia, chạy đi xem Trạng Nguyên dạo phố đã đủ buồn cười, cư nhiên còn mang theo vị hôn thê!
Tiểu tử này sao lại gấp gáp như vậy chứ, tám đời chưa từng thấy nữ nhân sao?
Cảnh Minh Đế chửi thầm, bỗng nhiên cảm thấy nên vì nhi tử làm chút gì đó.
Ừm, quay đầu lại ban cho lão Thất hai cung nữ giáo dẫn đi, thiếu khóa nhiều năm như vậy hẳn cũng nên bổ sung.
Hoàng tử tròn mười bốn tuổi sẽ được cung nữ giáo dẫn dạy dỗ chuyện phòng the, là lệ thường của các đời lịch đại hoàng gia.
Tức giận xong, lại thấy may mắn nói không nên lời.
May mắn có lão Thất ở đó, lúc này mới kịp thời cứu điềm lành của Đại Chu, bằng không, hậu quả không dám tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, đứa con trai này của ông thân thủ còn rất khá, còn mạnh hơn cả đám cấm quân ngàn dặm chọn một kia.
Phát hiện Cảnh Minh Đế đánh giá, Úc Cẩn lộ ra tươi cười.
Cảnh Minh Đế nghiêm mặt, dời đi tầm mắt.
Tiểu tử thúi cho tí ánh nắng liền sáng lạn, đợi lát nữa vẫn phải răn dạy một phen thật tốt.
Loạt động tác này bị thần tử mặt mày linh hoạt thu hết vào đáy mắt, lập tức hô to nói: “Chúng thần có tội, may mắn có Vương gia ra tay mới tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081156/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.