Tiêu bà tử đưa cho nha hoàn thủ vệ một cây kim thoa, được đi vào phòng.
Trong phòng không mở cửa sổ, màn cửa thật dày rũ xuống, lộ ra sự tối tăm nặng nề.
Khương Thiến ngồi ở trên giường, tóc không búi, y phục trên người cũng còn chưa thay, không còn chút ngăn nắp thể diện như dĩ vãng.
Thoạt nhìn chính là một nữ nhân điên.
Tiêu bà tử không nói một lời nhìn chằm chằm Khương Thiến, khóe miệng cong cong.
Lẳng lặng đứng trong chốc lát, bà mới mở miệng: “Nhị cô nãi nãi.”
Khương Thiến rũ đầu, nhất thời không có phản ứng.
Tiêu bà tử cũng không vội, lại kêu một tiếng: “Nhị cô nương.”
Khương Thiến bỗng nhiên ngẩng đầu, như là mới phát hiện Tiêu bà tử tới, bực bội, thương tâm, ủy khuất đủ loại cảm xúc đan xen quay cuồng trong mắt.
Chính là nàng ta nói không nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô a a, nhìn đáng thương cực kỳ.
Ở trong lòng Khương Thiến, Tiêu bà tử đại biểu mẫu thân là một cỗ mềm mại duy nhất còn sót lại.
Mẫu thân sao lại không tới? Cả mẫu thân cũng từ bỏ nàng ta sao?
Không, Tiêu mụ mụ nói qua, mẫu thân bị tổ mẫu thu hồi quyền quản gia, lệnh cưỡng chế tĩnh dưỡng, kỳ thật chính là bị giam lỏng, căn bản không có biện pháp tới gặp nàng ta.
Mẹ con các nàng vì sao đều thảm như vậy chứ?
Khương Thiến thống khổ không thôi, dùng sức lôi kéo tay Tiêu bà tử ô ô không ngừng.
Tiêu bà tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081151/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.