Cái gọi là duỗi tay không đánh người mặt cười.
Khương Y tính tình tốt, tuy rằng nhận rõ gương mặt thật của Khương Thiến, nhưng nghênh diện gặp vẫn không có ý làm như không thấy.
“Đúng là khéo thật, Nhị muội cũng ra đây tản bộ sao?”
Lông mi Khương Thiến khẽ run, cười cười: “Ừ, cả ngày ngốc ở trong phòng, người đều sắp mốc meo, muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
Nàng ta nói xong nhìn về phía Khương Tự: “Nghe nói Tứ muội đính hôn, ngày ấy vốn dĩ tới chúc mừng Tứ muội, đáng tiếc không gặp. Cũng may hôm nay đụng phải, mong rằng Tứ muội đừng chê ta chúc mừng muộn.”
Khương Tự nhìn Khương Thiến cười cười: “ Làm sao có thể, chỉ cần là chúc mừng, lúc nào ta cũng không chê muộn.”
Khương Thiến gỡ xuống túi tiền treo bên hông, trên mặt có chút bất an: “Ta cũng không có thứ gì tốt, trong túi tiền có một vòng cổ trân châu, liền tặng cho Tứ muội làm hạ lễ, mong Tứ muội đừng ghét bỏ.”
Khương Tự cười đến ôn hòa, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng một chút tình cảm cũng không lưu cho Khương Thiến ngày ấy: “ Đương nhiên sẽ không ghét bỏ, cùng là tỷ muội một phủ, cho dù Nhị tỷ tặng ta một đóa hoa lụa, ta cũng sẽ cẩn thận yêu quý.”
“Vậy Nhị tỷ an tâm rồi.” Khương Thiến cầm túi tiền đến gần Khương Tự, khóe môi treo lên ý cười như có như không.
Khương Y nhìn Khương Tự, lại nhìn nhìn Khương Thiến, trong lòng thở dài: Tứ muội có thể lưu cho Khương Thiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081149/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.