Phùng lão phu nhân bị kinh hách
Úc Cẩn đại hỉ: “Đa tạ phụ hoàng, đa tạ mẫu phi!”
Thấy hắn kích động hành đại lễ, Cảnh Minh Đế cong cong môi, nhấc chân đá nói: “Không có tiền đồ!”
Rồi sau đó mắt gió đảo qua Hiền phi.
Hiền phi gượng cười: “ Đại sự như vậy, ý chỉ nhất thời chưa hạ cũng đừng lộ ra phong thanh.”
“Nhi thần hiểu ạ.”
“Cút đi, cút đi.” Cảnh Minh Đế xua xua tay.
Thấy Úc Cẩn đi đường lơ mơ, Cảnh Minh Đế lắc đầu, cười nói với Hiền phi: “Coi lão Thất cao hứng kìa, tiểu tử này thật là đứa thành thực, thật thiếu kiên nhẫn.”
“Hoàng Thượng nói phải.” Hiền phi lần thứ ba nặn từ kẽ răng ra mấy chữ này.
“Vậy thì cứ thế đi, chờ Thục Vương phi chọn được người, trẫm sẽ hạ chỉ xuống một lượt, những việc sau đó ái phi cẩn thận lo liệu đi.” Cảnh Minh Đế bàn giao xong, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Phan Hải tiến lên một bước đẩy ra màn gấm chắn gió.
Xuân hàn se lạnh, hương mai bay tới.
Cảnh Minh Đế giương mắt nhìn thoáng qua bầu trời xám xịt, trong lòng có chút buồn bã.
Ngây ngốc trong cái hoàng cung to tướng lâu như vậy thật đúng là không thú vị mà, nếu Khương cô nương thành con dâu của ông, chẳng phải rảnh rỗi là có thể nhìn nàng làm ảo thuật rồi?
Trong xe ngựa Khương Tự đột nhiên đánh cái hắt xì.
“Cô nương cảm lạnh!” A Man khẩn trương không thôi, vội cầm khăn đưa cho Khương Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081141/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.