Khương Tự liếc trắng Úc Cẩn một cái: “Huynh nói đi?”
Úc Cẩn thở dài: “Nói rồi mà cái thân phận này chỉ biết mang đến phiền toái.”
“Vậy huynh tính làm sao bây giờ?”
“Ta vẫn muốn thử xem Bá phụ có khả năng tiếp thu hay không.”
“Vậy huynh thử xem đi. Có điều đó là phụ thân ta, huynh cũng không thể nổi tính đi đánh người.” Khương Tự không yên tâm dặn dò.
Úc Cẩn cười: “Xem nàng nói kìa, ta là cái loại người đó sao.”
Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Hắn còn không phải là loại người vô pháp vô thiên này chắc, thật sự chạm vào vảy ngược chuyện gì cũng dám làm.
“Thật sự sẽ không, ai bảo ông ấy là cha nàng chứ.”
Khương Tự tạm thời buông một nửa tâm.
“Chờ tin tức của ta.”
Úc Cẩn cúi đầu hôn vầng trán trắng nõn của thiếu nữ, tầm mắt dừng ở bờ môi ửng đỏ một cái chớp mắt, lưu luyến nhảy cửa sổ rời đi.
Ngoài cửa sổ gió mạnh ùa vào, đem một phòng kiều diễm trở thành hư không.
Khương Tự đứng ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn ra phía ngoài xem xét.
Ngoài cửa sổ là màn đen vô biên vô hạn, sao trên bầu trời lóe tia sáng thanh lãnh, không thấy ánh trăng, có vẻ trống trải vắng lặng.
Nhưng trái tim mãi không hạ xuống của Khương Tự lại kiên định hẳn.
Dù khó dù con đường mờ mịt tới đâu, có người trong lòng cùng tiến lên phía trước, liền không còn đáng sợ như vậy nữa.
“A Tự.”
Ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081112/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.