Nháy mắt ấy, nhìn nữ nhi mỉm cười, Khương An Thành thế nhưng lệ nóng doanh tròng.
Nữ nhi của ông trưởng thành rồi, đã có thể dựa vào chính mình hoàn thành chuyện mình muốn làm.
Thân là phụ thân, ông vừa hổ thẹn, lại vui mừng.
Vui mừng nhiều hơn hổ thẹn, người ở trên thế gian này dựa vào chính mình vĩnh viễn quan trọng hơn dựa vào người khác, chẳng sợ người khác ấy là phụ thân, là huynh trưởng, là phu quân.
“Tiểu Dư, con bồi Bá gia đi một chuyến đi.” Chân Thế Thành mở miệng nói.
Ăn mặc thường phục Úc Cẩn ôm quyền với Chân Thế Thành, đi đến bên người Khương An Thành: “Bá phụ, đi thôi.”
Khương An Thành nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong, lại nhìn nhìn tiểu nữ nhi duyên dáng yêu kiều, vui mừng xong dưới đáy lòng lại thở dài.
Tiểu Dư với Tự Nhi vẫn rất xứng đôi, quay đầu lại thử hỏi ý tứ của Tự Nhi xem, nếu như Tự Nhi nguyện ý liền mời Chân lão huynh làm người chứng hôn, dù sao cũng đáng tin hơn Tự Nhi một lòng muốn gả vào nhà cao cửa rộng nhiều.
Về phần đánh cược giữa nữ nhi và lão phu nhân?
Ha hả, dù sao quan phủ đều đã phán Y Nhi cùng Chu Tử Ngọc hòa li, đương nhiên phải đổi ý rồi!
Khương An Thành không hề có chút gánh nặng nào yên lặng làm quyết định thay nữ nhi.
Mắt thấy đám người như thủy triều rời đi, trên công đường trở nên lạnh lẽo, Chân Thế Thành khoanh tay đi về một phía.
Chân Hành đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081107/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.