Thấy thần sắc Khương Tự không đúng, Úc Cẩn ghé vào bên tai hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Tự chậm chạp không có phản ứng.
Úc Cẩn lúc này mới cẩn thận đánh giá thiếu nữ vài lần.
Một cái mũi hai con mắt, không có gì đặc biệt mà.
“Muốn mang nàng ta đi không?”
Khương Tự lập tức hoàn hồn, ánh mắt đuổi theo bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa phòng, chậm rãi lắc đầu: “Không, chúng ta…… Đi trước……”
Thân thể lăng không mà lên, định thần lại thì đã rơi xuống ngõ nhỏ, một bàn tay to duỗi lại đây, bao lấy bàn ta lạnh lẽo của thiếu nữ.
Lòng bàn tay đối phương truyền tới ấm áp làm Khương Tự đang trong cơn mờ mịt có vài phần tâm an.
Khương Tự hồi hồn, trịnh trọng nói với Úc Cẩn: “Có chuyện này muốn nhờ ngươi.”
“Nàng cứ nói đi, người của ta mặc nàng dùng.” Úc Cẩn hơi hơi cong môi, bổ sung, “Ta cũng mặc nàng dùng luôn.”
“ Người bên trong giúp ta trông kỹ, đừng để thoát khỏi khống chế.”
“Còn nữa không?” Chút việc nhỏ này, dù A Tự không nói, hắn cũng sẽ phân phó.
Hiện tại A Tự nguyện ý tìm hắn hỗ trợ, thuyết minh trong lòng đã sớm tiếp nhận hắn rồi, hắn đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm sớm cưới vợ yêu về nhà.
“Không có, ta muốn đi về.”
Úc Cẩn bắt lấy tay Khương Tự không buông: “A Tự, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng gặp cô nương kia vì sao lại thất thố như thế?”
Khương Tự chần chờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081085/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.