Đối mặt với một người một chó đột nhiên xuất hiện, Tiêu bà tử biểu tình dại ra nhìn rồi nhìn, rồi sau đó cúi đầu tiếp tục ngẩn người với hồ nước.
Đối với Tiêu bà tử đang thừa nhận nỗi thống khổ tang nữ mà nói, Úc Cẩn và Nhị Ngưu xuất hiện chính là do hoa mắt.
Úc Cẩn hồ đồ rồi.
Hắn đang cân nhắc là giết người diệt khẩu đó, vẫn là giết người diệt khẩu đó, bà tử này bơ hắn là có ý tứ gì nha?
Nhị Ngưu thấy chủ nhân không phản ứng, cắn cắn ống quần hắn.
Muốn xử lý bà tử này hay không, chủ nhân ngài meo ~ một tiếng đi nha.
Úc Cẩn hoàn hồn, lạnh mặt khoa tay múa chân làm thủ thế một vòng tròn.
Nhị Ngưu lập tức luống cuống.
Chủ nhân ấy thế mà muốn phạt bớt một chậu thịt xương!
Cún bự ủ rũ cụp đuôi lắc lư chạy tới một phương hướng.
Úc Cẩn nhấc chân đuổi theo, đi vài bước lại quay lại, giơ tay đánh ngất Tiêu bà tử.
Ừm, vẫn là như vậy an tâm hơn.
Nhị Ngưu ở phía trước dẫn đường, ngựa quen đường cũ lẻn vào Hải Đường Cư.
Trong lòng Úc Cẩn khó chịu quá cơ: Nhị Ngưu thế mà còn quen thuộc khuê phòng của A Tự hơn cả hắn, xem ra chờ cưới A Tự vào cửa, vẫn là đem bán gia hỏa này đi thôi.
Nhị Ngưu hoàn toàn không biết chủ nhân đang ăn dấm chua, nhảy qua bụi chuối tây phía trước cửa sổ, nâng lên hai chi trước rầm rầm rầm đập cửa sổ, đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081079/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.